Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 19 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Vốn nghĩ là đã nắm chắc hết thảy mọi chuyện, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, đột nhiên lại có chuyện phát sinh khiến Viên Mậu Lâm trở tay không kịp, tâm rối như tơ vò.



Bọn họ cãi nhau, chuyện này cũng không phải là không có, Bạch Thanh có chút dính người, còn hay ghen tuông, mặc dù hắn ở Hàn Lâm viện không được coi trọng, nhưng ngày ngày vẫn phải đến nghe báo cáo và quyết định sự việc, không có quá nhiều thời gian bầu bạn bên nàng.



Huống chi, người trong lòng hắn cũng không phải là nàng, đương nhiên không có khả năng mọi chuyện đều nghe nàng, còn bắt hắn không được cùng nữ tử khác nói chuyện, không được nhìn cô nương khác.



Vì vậy, những lúc bọn họ ở chung, phần lớn đều là Bạch Thanh vui mừng mà đến, sau đó là phẫn nộ mà rời đi.



Lúc mới bắt đầu, vì nghĩ đến quyền lực mình sẽ có được, nên cũng cưỡng ép bản thân nói những lời ngon ngọt dụ dỗ nàng. Về sau phát hiện ra, tính tình của nàng tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh,(Yul:nhanh giận nhanh hết) lúc này tức giận, sau khi quay lại nàng liền tốt lắm, sẽ tự động đi tìm hắn, hắn cũng từ từ quen đi, nếu có tranh chấp, chỉ cần chờ nàng quay lại, nên cũng không để ý nàng nhiều.



Hắn nào ngờ được, lúc đó hắn bất quá chỉ oán trách nàng vài câu, ngay cả nói nặng lời cũng chưa nói,nhưng lại tạo ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.



Hôn kỳ chậm trễ, nhưng cũng không có định ngày cụ thể, thật giống như sẽ không bao giờ diễn ra. Hắn lại không thấy được nàng, hỏi thăm cũng không có tin tức, phụ tử Bạch gia đối với hắn trước sau như một đều hết sức lạnh nhạt.



Hắn mãnh liệt cảm giác được, một trận mưa gió sắp nổi lên bên cạnh mình.



Hắn không gặp được Bạch Thanh, tốn nhiều công sức cũng không làm được gì, trong khoảng thời gian ngắn, hắn  đúng là gian nan nối tiếp gian nan.



Lúc này, công công truyền thánh dụ đã đến Hàn Lâm Viện, hắn bị hoàng thượng tuyên triệu, đi đến ngự thư phòng kiến giá.



#####



Sau khi quỳ xuống nghe xong ý chỉ Viên Mậu Lâm trên mặt trắng nõn lộ ra một mãnh kích động vui sướng mà nổi lên sắc hồng.



Mặt hắn trắng nhẵn nhụi, khuôn mặt góc cạnh ngũ quan tinh xảo, cùng một thân thư sinh khí phách, phối hợp hết sức hài hòa.



Tướng mạo thế này, so với "Ngọc lang" Bạch Triệt cũng không hề thua kém a!



Công công trong lòng âm thầm than thở, như vậy dung mạo xuất chúng, nam nhân hay nữ nhân đều là thích hợp tướng mạo, khó trách làm tiểu mỹ nhân là Bạch tiểu thư cũng sẽ ái mộ.



Bất quá, người này giữa lông mày, ngược lại đúng như hoàng thượng đã nói, có một vẻ khó có thể che giấu tính kế, phá hư một cổ khí chất thần tiên. 



Khụ một tiếng, một giọng nói bén nhọn thúc giục:




Hàn huyên với hắn rất nhiều lời, đáng tiếc người này dù non nớt. Nhưng cũng biết khống chế cảm xúc của chính mình, biết tin tức gì không thể lộ ra, mặc kệ hắn như thế nào dò xét, hắn cũng không để lộ ra chuyện đình thê tái thú.



Hưng Khánh đế có chút hoài nghi, cái gọi là đình thê tái thú có thật hay không? Đồng thời, trong lòng hắn cũng có chút cảm khái, người này nếu mà đào tạo một phen, tính tình của hắn, nhất định sẽ là một cái giảo hoạt như Bạch Tề Viễn a!



- Được hoàng thượng ưu ái, thần thật may mắn.



Có trụ cột, Viên Mậu Lâm liền muốn bò lên,vừa nãy còn xưng là hạ thần, hàn huyên trong chốc lát, liền biến thành thần.



- Ái khanh như vậy nhân tài, quả thật giống như Bạch tiểu thư nói, để ở Hàn Lâm viện thật sự là nhân tài không được trọng dụng a!



Lúc này, Hưng Khánh đế mới nói chuyện chính:



- Hôm nay trên triều, dân chúng Giang Nam cáo trạng Diêm bang buôn muối, ở Đăng Văn cổ cũng nghe thấy ngự trạng, không biết ái khanh, có nghe nói hay chưa?



- Thần có nghe qua, từ xưa đến nay, dân cáo quan như giết chết phụ ( Yul: ta không giải thích được câu này), huống chi người đời thường nói, vô gian bất thương. Chính là một cái ti tiện thương nhân, hoàng thượng làm sao lại quá mức sầu lo?



( Yul: vô gian bất thương trong câu này có nghĩa là thương nhân trên đời này là người gian trá nhất.)



Đem điêu dân kia, dùng trượng giết cho xong chuyện, không còn xúi giục dân chúng nữa.



Hưng Khánh đế nghe vậy, ánh mắt liền lộ ra một tia sát khí. Mới nãy hắn còn có chút thưởng thức người này, ngược lại còn thật muốn trọng dụng.



Lại không nghĩ đến, người này viết ra một loại đạo làm quan, nhưng suy nghĩ thái độ lại khác những gì hắn viết.



Thương nhân địa vị ở Đại Thành mặc dù không cao, so với tiền triều, lại tốt hơn nhiều lắm, nói đến dân đen từ trăm năm trước đã bị thủ tiêu. Không nghĩ đến, người này ăn cơm của Đại Thành, uống nước của Đại Thành, làm việc lại giống như tác phong của tiền triều.



- Ái khanh không biết tình hình cụ thể, liền nghĩ như vậy cũng thôi. Trẫm nghe nói mấy trăm vạn dân chúng ở Giang Nam oán than dậy đất, sự phẫn nộ của bọn họ khó lòng dịu bớt. Lần này, trẫm gọi ái khanh đến, chính là muốn ban trách nhiệm nặng nề. Ái khanh xuất thân từ Giang Nam, là người mà dân chúng Giang Nam kiêu ngạo( ý là VML đổ trạng nguyên). Trẫm tứ phong ngươi làm phó sứ khâm sai đại thần, cùng đi với khâm sai Kiêu kỵ binh Đô chỉ huy sứ Tiếu Túc đại nhân, đến Giang Nam, trấn an dân chúng. Ái khanh là hiền tài, chắc chắn sẽ không làm trẫm thất vọng.



Hưng Khánh đế đi xuống, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói lời thấm thía.



Viên Mậu Lâm muốn nói lời cự tuyệt, liền bị những câu nói của hoàng thượng chặn ở cổ họng, cũng không nói ra được.