Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 38 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Nhìn Bạch Thanh cùng nhi tử thân cận, trong lòng Thái tử phi liền khó chịu. Nàng cùng Bạch Thanh, thuở nhỏ cũng không hợp nhau.



Những năm gần đây, Bạch Thanh ỷ vào sự sủng ái yêu thương của hoàng thượng cùng nương nương, hoàn toàn không đem người ngoài để vào mắt.



Chính là nàng gả vào Đông cung, trở thành Thái tử phi, tương lai sẽ là hoàng hậu, vậy mà nàng vẫn như cũ đối với nàng không có nửa phần cung kính.



Nàng nghĩ chỉ cần chèn ép được nàng, thì nàng sẽ không thể kiêu ngạo như vậy nữa, sau này sẽ cung kính đối với nàng.[Truyện đăng ở ]



Vì vậy, lúc nàng (TTP) tiếp nhận quyền lợi chưởng quản đông cung từ trong tay hoàng hậu nương nương, liền bắt đầu ngáng chân nàng (BT).



Ai ngờ, lúc nữ nhân này phát hiện, lại to gan lớn mật, dám nói sẽ để cho cung nữ pha trà trong Đông cung trở thành lương đệ của Thái tử.



Hại nàng bị Hoàng hậu nương nương gọi đến trách cứ một trận, còn đe dọa nàng nếu còn dùng thủ đoạn, liền thật sự thuận theo ý Bạch Thanh.



Sau khi bị kinh hãi, nàng không thể không tạm thời thu liễm, trong lòng lại thầm hận không thôi, lại nghĩ chỉ cần chờ nàng trở thành hoàng hậu, tất nhiên sẽ giáo huấn nàng thật tốt để hả giận.



Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, nàng một lòng quản lý cung vụ, nghĩ có thể sớm ngày cầm quyền, lại không dự đoán được nhi tử của nàng, thế nhưng lại bị nàng lung lạc.



Đây chính là người mà tương lai nàng có thể dựa vào, sao có thể để cho hắn thân cận Bạch Thanh?



Lập tức, liền đứng dậy đi qua, sắc mặt có chút không tốt nói:



- Tay ngươi đang bị thương, sao lại ôm Dân nhi, cũng đừng để hắn ngã, mau đưa hắn cho ta ôm đi!



Nói xong, liền muốn đem nhi tử trong lòng Bạch Thanh ôm đi.



Liên Dân giờ phút này đang nằm trong lòng Bạch Thanh, cảm giác được nàng đang chảy nước mắt làm ướt cổ hắn.



Hắn trước giờ luôn cùng Bạch Thanh thân cận, thậm chí còn thân cận hơn cả thân mẫu của hắn, làm sao muốn đi, gắt gao ôm chặt cổ của Bạch Thanh, đem mặt quay qua một bên, không thèm nhìn tới Thái tử phi.



Cảm nhận được hắn ôm chặt nàng toàn thân dựa vào nàng, trong đầu Bạch Thanh không tự chủ được liền hiện ra cảnh tượng sau khi hắn rơi xuống nước, thân thể lạnh như băng.



Ôm vào trong lòng, như thế nào cũng không làm thân thể hắn ấm. Ánh mắt hắn xám trắng vô thần, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, mặc dù huynh trưởng đã mấy lần nâng tay vuốt xuống, cũng nói rất nhiều lời lặp lại, sẽ vì hắn báo thù, cũng không cách nào làm cho hắn nhắm mắt.



Cuối cùng, là nàng khóc nói, làm cho hắn an tâm ra đi, nàng nói....sẽ chờ hắn lại đến, lại làm chất nhi của nàng, nàng sẽ chờ...... Hắn mới nhắm mắt.



Lúc này, nàng đợi, bọn họ vì đối phương mà thực hiện lời hứa.



Bạch Thanh tâm nhẫn nhẫn đau, trong đầu đột nhiên chiếu sáng, đầu óc trước giờ vốn hỗn độn ngu ngơ.



Giờ khắc này, đột nhiên giống như được khai sáng đúng là thông minh hẳn lên.
Mà nàng trợ giúp Ký Vương, bởi vì muốn tìm chổ mà dựa vào, mới có thể bất đắc dĩ, đem những thứ này nọ không thuộc về nàng, của người khác mà tặng ra ngoài mà thôi.



Lúc này mới biết, người chân chính không can thiệp đến chuyện triều đình, là nàng Bạch Thanh mới đúng.



Hoảng sợ, lo lắng không yên, thương tâm, tự giễu...... Các loại cảm xúc lung tung quấy nhiễu nàng, vốn không được tĩnh tâm, cánh tay ôm Liên Dân, lại hơi dùng sức.



Tiểu tử kia ăn đau, cũng không giãy dụa, chỉ nâng lên cánh tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, trấn an nói:



- Thanh nhi cô cô ngoan, Dân nhi thổi vù vù, sẽ không đau.



Thì ra, hắn cho rằng nàng là vì quá đau đớn, mới có thể dùng sức như vậy.



Ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen như mực của Bạch Thanh, rốt cục không hề ngây thơ thuần túy, giống như trong nháy mắt, liền bỏ thêm vào một loại tên là "Phức tạp" gì đó.



Có lẽ giờ khắc này, nàng mới chân chính trùng sinh.



Không đơn giản là thời gian đảo ngược trở lại, sinh mệnh được quay lại, là bởi vì nàng muốn bảo vệ những người nàng để ý, từ trong ra ngoài, làm cho tâm tính của mình vốn là thanh thuần thiện lương, không hề tin tưởng cái gì gọi là "Nhân chi sơ, tính bản thiện", bắt đầu dùng ác ý để đo lường tất cả địch nhân.



Sau đó, dùng thanh đao sắc bén nhất, đem địch nhân từng người chém giết, không chút lưu tình.



- Thật sáng!



Liên Dân đột nhiên kêu lên, bàn tay nhỏ bé từ sau lưng Bạch Thanh, chuyển lên mặt nàng.



Ngón tay mềm mại nhỏ bé khẽ chạm vào mí mắt của nàng, than thở nói:



- Mắt của Thanh nhi cô cô, sẽ sáng lên.



Bạch Thanh nở nụ cười, trán của nàng để lên trên trán vừa trơn bóng vừa trơn mềm của hắn, cọ cọ qua lại.



Lúc Liên Dân ba tuổi, rất thích cùng Thanh nhi cô cô làm vậy với hắn, làm sao còn nhớ rõ lúc nãy đang nói cái gì, lúc này liền "Khanh khách" cười rộ lên, dùng hết khí lực toàn thân, ngăn cản cái trán của Bạch Thanh.



Hai cô chất, vui đùa hết sức vui vẻ, hoàn toàn không để mắt đến Thái tử phi đang tức giận muốn bốc khói.



Đợi bọn họ an tĩnh lại, lúc Bạch Thanh đối mặt với mọi người, trong mắt lại khôi phục dáng vẻ ngày xưa ngây thơ, ảm đạm thất sắc, nào có nửa điểm gọi là hào quang?



Nhưng mà, khi buổi tiệc chấm dứt, Bạch Thanh rời cung về phủ.



Chuyện thứ nhất nàng làm, đó là phái người thông tri đến phụ thân cùng huynh trưởng đang ở ngoại viện, nàng muốn kể lại mọi chuyện với bọn họ rồi mới quyết định.