Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 4 :

Ngày đăng: 14:49 19/04/20


Chủ tớ Bạch Thanh sau khi bị thương liền hôn mê bất tỉnh, các nàng lại không biết, lúc mất đi ý thức, ven đường rừng rậm rạp có một nam nhân toàn thân hắc y. Đôi mắt như chim ưng liếc mắt nhìn đến đây. Chân hắn đạp vào gốc cây đại thụ, phi thân đến con ngựa đang nổi điên. Hai tay nhanh nhẹn rút trường kiếm, hung ác chém ngang cổ con ngựa. Chỉ nghe ngựa hí một tiếng thê lương, máu bắn tung té rơi đầy mặt đất, con ngựa loạn choạng bước vài bước liền té xuống đất chết đi.



Xe ngựa bị kéo theo phía sau khó khăn lắm mới ngừng lại, phía trước cách xe ngựa hai hay ba trượng là một cái rãnh sâu, nếu con ngựa tiến lên mấy bước sợ là cả xe ngựa lật vào trong rãnh, người trong xe sẽ lành ít dữ nhiều.



Thuận bá đã bị dọa cho sợ hãi, lúc hắn phát hiện ra mình không khống chế nổi ngựa nữa  là hắn đã đánh mất cơ hội chém ngựa hoặc chặt đứt dây cương. Lúc này gặp con ngựa đã chết, xe ngựa cũng ngừng, tâm tình liền buông lỏng xuống, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.



Đằng sau xe ngựa đã kịp đuổi tới,trong xe nha hoàn bà tử chưa kịp cảm tạ ơn cứu mạng, liền lảo đảo hướng xe ngựa chạy tới.



-Tiểu thư! Tiểu thư!...



Thấy Bạch Thanh cùng Thanh Ca mặt đầy máu, hôn mê trong xe, nhìn cảnh tượng này liền hoảng hốt la lên, xong rồi, ít chứng kiến các trường hợp nguy hiểm bọn họ căn bản là không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ biết khóc rồi lại khóc a~



Nhiều người như vậy, bà tử, nha hoàn, hộ vệ.... lại không có một người nào, làm chủ giải quyết tình cảnh trước mắt này. Như thế cũng có thể hiểu được, Bạch Thanh kiếp trước thành thân xong, khắp nơi bị người áp chế, tính kế mất đi đứa nhỏ, ở nhà chính mình lại bị người hạ tuyệt tử dược, là dễ hiểu nha.



Hắc y nam tử thấy thế, mày kiếm nhăn lại, mặt trầm xuống tức giận quát:



-Câm miệng!!



Giọng nói lạnh lùng mang theo một luồn sát khí tràn ngập. Bọn nô tài lập tức rùng mình, ấp úng ngừng khóc mờ mịt nhìn nhau.



Hắn móc trong ngực một khối lệnh bài, vứt lên mặt đất ra lệnh:



-Hai người lập tức đến am Huyền Từ, thỉnh Từ Duyên sư thái lại đây.



Chung quanh hoang vắng, địa phương gần nhất là am Huyền Từ, mà Từ Duyên sư thái y thuật cao siêu, này là ngoại thương chắc chắn không làm khó được nàng.



Trên mặt khối lệnh bài một chữ "Kiêu" màu vàng kim bị ánh mặt trời chiếu vào phát sáng rực rỡ, làm cho mọi người nhìn thấy không hẹn mà cùng co rút ánh mắt.
Được rồi! Đã có danh là An Nhạc Hầu thì mau cởi giáp hoàn kinh về phủ An Nhạc Hầu mà sống qua ngày đi.



Nhưng hoàng thượng hết lần này đến lần khác cũng không có để hắn sống cuộc sống nhàn nhã như tước vị An Nhạc của hắn, mà lại đem Kiêu kỵ binh cực kỳ hùng mạnh và rất quan trọng của mình đưa cho hắn, còn bổ nhiệm chức vụ Đô Chỉ Huy Sứ trực tiếp thống lĩnh Kiêu kỵ binh.



Như vậy một cái chức vị lại tiếp tục một cái bổ nhiệm, làm cho kinh thành bá quan kinh hãi đều muốn rớt cái cằm xuống đất.



Này không hợp lý nha! Là công cao hơn chủ đó? Hoàng thượng dù không nhìn thấy, không lẽ tưởng tượng không được sao? Kiêu kỵ binh gánh vác nhiệm vụ hộ vệ bảo vệ cung cấm, ngục tối, phạm nhân, thẩm vấn quan viên... đều bị Kiêu kỵ binh quản lý. Cấp như vậy quyền lợi cho một người là tốt sao?



Đám Ngự Sử nhanh chóng phát huy năng lực, nộp một cuốn sổ con khuyên can buộc tội  lên ngự thiện phòng. Nguyên một đám đầu tóc râu ria bạc trắng lão nhân trước kim loan điện thiếu chút nữa đập đầu đụng trán vào tường thề chết khuyên ngăn.



Nhưng mà sổ tay buộc tội hoàng đế cũng không có liếc nhìn, mặt kệ lũ lão nhân khuyên ngăn, hắn vẫn mắt điếc tai ngơ không quan tâm.



Tiếp theo, đám người Ngự Sử lần lược bị buộc tội, có đầy đủ chứng cớ nhân chứng, liền bị Kiêu kỵ binh bắt giam ngục tối, thẩm vấn điều tra. Vốn là phải mất mấy tháng thẩm vấn, liền sau ba ngày đều có kết quả.



Biến cố xảy ra quá nhanh, biện pháp xử lý lại nhanh chóng. Bá quan liền như ve sầu cuối thu ( Yul: ý là còn chút hơi tàn ý)  không dám nói thêm một từ.



Sau đó mọi chuyện đều suông sẻ. Tiếu Túc tiếp quản Kiêu Kỵ Binh, từ đó về sau trong kinh thành rất thái bình, thậm trí mấy công tử nhà giàu ỷ thế hiếp người cũng rất hiếm gặp.



Hoàng thượng đối với kết quả như thế này, rất hài lòng nha.



Vì vậy,  hắn tứ hôn cho Tiếu Túc.



Lúc này, mọi người đều phát hiện, thì ra đại ma vương Tiêu Túc sở dĩ được hoàng đế hoàn toàn tín nhiệm không kiêng kị là vì hắn thân phận. Mẫu thân hắn Thuận Ninh trưởng công chúa là tỷ tỷ thân sinh của hoàng thượng, trưởng công chúa lúc còn ở Tiếu gia đã lưu lại đứa con này.



Hắn tồn tại, đối với Thuận Ninh trưởng công chúa mà nói là một nỗi sỉ nhục. Đối với hoàng thượng mà nói, lại là một phần khó có thể đền bù và áy náy.