Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 80 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Người khác kinh ngạc, còn Bạch Tể Viễn lại ngẩn cao đầu, bộ dạng đắc ý dào dạt. 



Giống như đang nói “Xem đi! Ngươi cảm thấy thú khuê nữ của ta là ủy khuất nhi tử của ngươi, còn làm ra bộ dáng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hắn vì nàng, ngay cả ở tế cũng vui, ta không hiếm lạ ngươi.”



Lúc nhìn Tiếu Túc đột nhiên cảm thấy rất vừa lòng.



- Khụ khụ......



Hưng Khánh ho khụ hai tiếng, mặt âm trầm hỏi:



- Ngươi muốn ở tế?



- Này a, ngươi đứa nhỏ này nói gì mê sảng vậy?



Hưng Khánh Đế vừa mở miệng, Thục phi giống như tìm được chỗ dựa, lập tức tiếp lời trách cứ nói:



- Phu thê Thần Sách Hầu vô tử, huyết mạch Tiếu gia cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi. Thuận Ninh trưởng công chúa tái giá Lý gia cũng không hạ sinh được hài tử, Lý phò mã lại nặng tình với trưởng công chúa, không chịu nạp thiếp, sau này hai người bọn họ cũng cần ngươi phụng dưỡng mà sống quãng đời còn lại. Nói đúng hơn, là ngươi gánh vác trách nhiệm kéo dài hương khói của hai nhà, lại chịu trách nhiệm kế thừa ba cái hầu phủ, sao có thể nói đến chuyện ở tế? Thật là không hiểu chuyện. Hoàng thượng, người cũng không thể đáp ứng yêu cầu hồ đồ của hắn, nếu Thuận Ninh trưởng công chúa biết được, nhất định sẽ làm ầm ĩ với người.



Nói một hơi đều là bộ dạng ân cần thân thiết, nhưng hoàng hậu là cựu mẫu còn chưa mở miệng, nàng chỉ là một thị thiếp lại dám giành lời nói trước. 



Hơn nữa, nàng còn vô ý bất tri bất giác đem chuyện của Tiếu gia nói ra bên ngoài.



Mọi người nghe xong liền trầm mặt, sắc mặt hoàng hậu càng khó coi hơn, dù nàng không tán thành chuyện Tiếu Túc ở tế, muốn mở miệng khuyên bảo.



Nhưng Thục phi lại làm ra vẻ ta đây, đúng là không đem nàng để ở trong mắt, có khác gì tán một cái lên mặt nàng đâu. Thật không thể nhẫn nhịn.



Mày liễu nhếch lên, chuẩn bị phát tiết.



Đúng lúc này, Hưng Khánh Đế đưa tay cầm tay nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo.



Vợ chồng hơn hai mươi năm, bọn họ đã sớm ăn ý, được nhắc nhở, biết trong lòng trượng phu có tính toán.



Hoàng hậu đành nhịn xuống, nghiêng đầu qua một bên coi như cái gì cũng không nghe thấy.



Tiếu Túc nghe vậy cảm thấy phẫn hận khó ức chế, đứng bật dậy, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng Thục phi tràn đầy âm hàn lệ khí, làm tóc gáy Thục phi dựng ngược cả lên, thiếu chút nữa là kinh hô ra tiếng.




Chỉ vì nàng không cam lòng, so với hoàng hậu thì nàng còn thân thiết với Thuận Ninh trưởng công chúa nhiều hơn.



Lẽ ra Tiếu Túc nên giúp đỡ Cẩn nhi mới đúng. 



Nhưng lúc hắn từ biên cảnh trở về, lấy quân công phong hầu, tiếp chưởng Kiêu kỵ binh, lại cố tình giúp đỡ duy trì Thái tử, không thèm để ý tới nàng muốn mượn sức cùng thu mua.



Cho nên nàng cùng Tống Sùng muốn dùng trận cướp sát bắt hắn thỏa hiệp.



Nàng nghĩ con kiến còn phải sống tạm bợ, vì mạng sống, hắn nhất định sẽ thỏa hiệp. 



Dù hắn không chịu thỏa hiệp, bọn họ bí mật an bài chu toàn, nhất định hắn phải tử, không có cơ hội đào thoát. 



Cho nên Tống Sùng lộ diện, cũng không có nguy hiểm.



Không ngờ, bọn họ bày kế cướp sát lại thất bại, tuy Tiếu Túc bị thương trầm trọng, nhưng vẫn sống. 



Mà Tống Sùng lại mất tích, đến nay cũng không có nửa điểm tin tức.



Nàng từng hoài nghi, có phải hắn đã chết trong tay Tiếu Túc, còn vì thế mà bi thương không thôi. 



Sau đó Tiếu Túc khỏe lại, cũng không có trả thù, nàng lại tự khuyên chính mình Tống Sùng là có việc, chắc đi thăm hảo hữu chứ không có tham dự kiếp sát.



Nhưng thật không ngờ trong kinh thành xảy ra lời đồn đại, mà nhi tử của nàng còn chạy đến chất vấn.



Làm nàng bối rối, rồi hoàng thượng lại vắng vẻ mà hoàng hậu thì bỏ đá xuống giếng.



Cho nên nàng mới đánh chủ ý lên người Bạch Thanh.



Nàng thật hối hận!



Sớm biết Bạch Thanh là sao chổi, nàng lại con u mê, không nên cùng Tiếu Túc tranh đoạt. 



Nếu thực sự thú nàng trở về, hài tử của mình sợ sẽ bị nàng khắc chết!