Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Chương 7 : Vượt qua kỳ thử vai

Ngày đăng: 12:28 30/04/20


Edit: Tiểu Màn Thầu



Studio sáng đèn, Kiều Tịnh thầm nói không cần khẩn trương, cứ xem như là không có thực. Nếu lần này cô thất bại, đạo diễn sẽ có ý định đổi cô, cô nhất định phải làm giống như trong cốt truyện, phải quay đoạn quảng cáo nước hoa này để bị truyền thông phê phán, sau đó là những bình luận công kích của các anti fan.



Lúc ý tưởng này xuất hiện, hệ thống không phát ra tín hiệu cảnh báo, cô mừng như điên.



Nói cách khác, cô vẫn có khả năng nào đó, để thay đổi hướng đi liên quan đến sự nghiệp của nguyên thân, đương nhiên tiền đề vẫn là phải trải qua hết cốt truyện, tương lai cô còn phải làm tốt một thế thân, đảm nhận là chất xúc tác hiệu quả.



Sau khi hiểu rõ được điểm này, trên thực tế Kiều Tịnh rất vui mừng, ít nhất phải làm tốt sự nghiệp, về số lượng người mắng cô cũng sẽ ít đi.



Đối mặt với máy quay, cô điều chỉnh trạng thái tốt nhất. Trong trường quay không có âm nhạc, hoàn toàn chỉ là một đoạn vũ đạo ngẫu hứng.



Trên sàn nhà sạch sẽ, Kiều Tịnh đi chân trần, thân mặc trường bào tơ lụa màu đen, tóc búi kiểu cổ điển, duyên dáng yêu kiều đứng giữa khán đài.



Cô một thân quần áo được cắt may tỉ mỉ cùng quý giá, dưới ánh mắt của đạo diễn, chính là nét đẹp thuần tuý bí ẩn của người phương Đông, sau khi quay xong, sẽ được phần hậu kỳ xử lý, có thể sẽ càng toát lên sự cuốn hút.



Trường bào màu đen nhưng tính chất lại thiên về màu đỏ sậm, thích hợp với khuôn mặt nhợt nhạt của Kiều Tịnh, có vài sợi tóc hỗn loạn rơi xuống, tạo chút cảm giác thê lương.



" Action!" Đạo diễn ý bảo bắt đầu. Kiều Tịnh nhắm mắt lại, trong lòng cố gắng kích thích tình cảm còn xót lại trong nguyên thân. Đó là tình yêu đối với Thẩm Luân. Vũ đạo này dùng để bày tỏ tình cảm của bản thân. Thực sự nguyên thân rất yêu Thẩm Luân, thẩm chí còn có thể nói là sùng bái.



Lúc này vũ đạo này có hơi hướng Vu nữ thời cổ xưa sùng bái các vị thần, bọn họ sẽ múa trước ánh lửa, vì cầu nguyện cho công việc săn bắt của nhóm đàn ông trong tộc, thậm chí là cầu nguyện thần linh về chuyện con cái, mong có được con đàn cháu đống.



Bản thân Kiều Tịnh lại là người đặc biệt không có gì để theo đuổi, cô cũng chưa từng trải qua mối tình mãnh liệt với ai, nhưng nguyên thân thì có, cô có thể giải phóng nó, dùng điệu múa để thể hiện tình cảm đó, cô cho rằng vũ đạo phát sinh là từ cảm xúc, có thể biểu hiện cho tình yêu tuyệt vọng.



Hai loại cảm xúc này hoà quyện vào nhau, nhân vật của cô trong lần quảng cáo này đại diện cho linh hồn u tối, quả thực rất giống với tình cảnh của nguyên thân.



Kiều Tịnh dùng sự ái mộ của nguyên thân đối với Thẩm Luân, thể hiện qua ngôn ngữ của cơ thể, điệu múa thể hiện một cô gái tràn đầy thanh xuân, vô cùng khát khao được người mình thích đón nhận tình yêu của mình, sau đó tình yêu ấy dần dần biến thành sự tuyệt vọng.



Trong một góc, Trần Kiều và Ninh Nhân Nhã đều quan sát người đang múa trên khán đài, " Cô nói xem, cô ta đang múa cái gì vậy, tuy rằng tôi không am hiểu vũ đạo, nhưng vẫn cảm thấy động tác quá vội vàng, quá khó coi. Hơn nữa toàn bộ quá trình đều chỉ đưa lưng về máy quay." Trần Kiều đang uống nước, bên cạnh có một trợ lý đang quạt mát cho anh ta.



Tuổi của Trần Kiều không lớn lắm, tầm khoảng 25 26 tuổi, nhưng đã biết cách bảo dưỡng khuôn mặt.



Thời điểm Ninh Nhân Nhã còn đi học đã từng học qua múa cổ trang, cho nên về phương diện này vẫn có chút am hiểu. Cô ta luôn hướng ánh mắt về phía Kiều Tịnh, lên tiếng: " Từ góc độ chuyên nghiệp, cô ấy nhất thời có chút tham vọng trong điệu múa này, hơn nữa động tác cũng có chút khoa trương, múa không thuần thục, vũ đạo cũng không phải quá tốt. Nhưng về góc độ cảm xúc, quả thực cô ấy đã thành công thể hiện một sự biến hoá rất lớn. Tôi có thể cảm nhận được nội tâm của cô ấy đang rất tuyệt vọng, hơn nữa còn có sự phẫn nộ."
Kiều Tịnh thu hồi ánh mắt, dùng thân thể che khuất Thâm Luẩn, nhìn bà ngoại cười nói: " Bà à, hiện giờ cháu có chút việc, ngày mai cháu sẽ gọi lại cho bà nhé, cứ như vậy đi, bà nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ điện thoại của cháu, cháu cúp máy đây."



Tút tút —-



Kiều Tịnh cất điện thoại, cô cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Luân đang nhìn vào mình, sau lưng giống như bị kim đâm.



Cô điều chỉnh lại cảm xúc, xoay người, nhìn Thẩm Luân rồi nở nụ cười ôn nhu: " Anh trở về rồi à."



Mặc kệ như thế nào, chỉ cần cười là được rồi. Không thể giơ tay đánh khuôn mặt đang tươi cười của người khác, cho nên Thẩm Luân, anh cũng không thể ra tay đánh tôi được! QAQ.



Thẩm Luân không báo cho cô biết trước việc hôm nay anh sẽ trở về, vì vậy khi anh đột nhiên xuất hiện ở đây, vẻ mặt của cô có chút ngơ ngác.



Mắt thấy Thẩm Luân không cởi giày, cứ như thế mà tiến về phía cô. Cô theo bản năng giấu điện thoại ở phía sau, lui về sau vài bước, chân đụng vào thành ghế sô pha, trực tiếp ngồi xuống.



Cô với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ngẩng đầu nhìn vào anh, đôi mắt đén nhánh đầy khó hiểu chớp chớp.



Muốn ngồi xuống hả!



Nhưng thân ảnh cao lớn của Thẩm Luân lại đột nhiên ngồi xổm trước mặt cô, nhặt khăn lông lên, cầm lấy một góc khăn cẩn thận lau sạch hai bàn chân trần nhỏ nhắn của cô.



Kiều Tịnh ngửi thấy mùi rượu. Thẩm Luân ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng lấp láp tựa như viên pha lê.



" Tốt rồi!"



Kiều Tịnh nhìn người đàn ông dịu dàng ngồi trước mặt mình, nhịn không được trong lòng thầm mắng một tiếng, mẹ nó anh ta lại uống rượu.



Khó trách nhìn bộ dạng này thật quen mắt, cực kỳ giống tình cảnh đêm đó khi anh bổ nhào vào cô ở trên giường, ngang ngược đè cô dưới thân mình.



————————//——//—————-



* Tác giả có chuyện muốn nói: Chương 8 đã không còn nội dung, đã khoá, ngày mai sẽ đổi mới nội dung