Áp Đáo Bảo

Chương 52 :

Ngày đăng: 03:43 19/04/20


Mấy ngày kế tiếp, quan hệ của Phiền Tiểu Thử và Mạc Ảnh Hàn, khiến tất cả nhân viên công ty Vân Tường đều xoắn quẩy tới muốn phún ra đống máu nghẹn hơn mười mấy năm ra. Sau đó, hành động của Phiền Tiểu Thử và Mạc Ảnh Hàn, thành công khiến tất cả nhân viên trong công ty Vân Tường phún đống máu ấy ra.



Buổi sáng, Phiền Tiểu Thử và Vũ Tư Vũ cùng nhau đến công ty Vân Tường, đến cửa thì hai người ly biệt, ánh mắt của Vũ Tư Vũ đầy nồng tình mật ý*, Phiền Tiểu Thử chậm rãi đi vào công ty Vân Tường, sau đó ba bước quay đầu lại một lần, mỗi lần quay đầu đều dừng lại liếc mắt nhìn Vũ Tư Vũ, vài phần ngượng ngùng vài phần không nỡ, sau đó là câu: "Đi đi, ta vào." Mà Vũ Tư Vũ đáp lại đều là câu: "Ừ, ngươi vào đi rồi ta đi."



*Tình cảm nồng đậm, tình ý ngọt ngào như mật



Đây là tình cảnh đang diễn ra ngay lúc này, các nhân viên trong công ty Vân Tường nhịn không được hò hét trong lòng: "Ta khinh! Thời đại nào rồi?! Còn mười tám lần đưa tiễn*?! Có muốn ta thay mặt mười tám đời tổ tông nhà ngươi nha, hắt ngươi một thau máu chó?!"



*Tên một vở kịch - 十八相送



Càng nhìn nội tâm của các tiểu hoa bách hợp càng đổ máu. "Trời xanh a! Khoai lang và mèo chiêu tài mới là vương đạo a! Không phải là một cặp sao?! Sống không nổi nữa sống không nổi nữa, bên cạnh các nàng vậy mà lại có tình yêu dị tính?!" 【Được rồi, cái này rõ ràng là tức giận công tâm, mất đi lý trí, đầu óc không rõ, xin mời 54!*】



*Chịu luôn... 请54 - quá ngắn search không ra



Ngay khoảnh khắc đó, Mạc Ảnh Hàn vô cùng đúng lúc xuất hiện trước cửa công ty, đúng lúc nhìn thấy Vũ Tư Vũ, sau đó lễ phép gật đầu với đối phương. "Lại đến đưa khoai lang đi làm?"



"Phải." Vũ Tư Vũ mỉm cười.



"..." Mạc Ảnh Hàn vẻ mặt lạnh lùng, gật đầu liền đi. Lúc lướt ngang qua Phiền Tiểu Thử thì lạnh lùng nói tiếp một câu. "Cửa ở bên trái, bên này là tường, đụng bể đầu, Vân Tường sẽ không thừa nhận đó là bị thương trong lúc làm việc, không bồi thường." Sau đó lạnh lùng đi vào cửa.



Để lại Phiền Tiểu Thử ở phía sau, tức giận kêu to: "Mèo chiêu tài ngươi còn bủn xỉn hơn cả ta!"



Đi làm chưa tới một tiếng, Khúc Tĩnh liền đúng giờ xuất hiện trong công ty Vân Tường, đơn giản là tìm Mạc Ảnh Hàn bàn công việc. Đối phương cũng sẽ cố ý đi qua phòng làm việc của Phiền Tiểu Thử, vô cùng thành thạo nhìn Phiền Tiểu Thử rồi dịu dàng mỉm cười.



Giờ cơm trưa, nàng còn cố ý đi ngang qua đây một lần nữa cùng Mạc Ảnh Hàn.



Vào lúc đó, Phiền Tiểu Thử luôn cầm điện thoại không ngừng nói chuyện cùng Vũ Tư Vũ. Nâng âm thanh lên cực đại. Nói, sau khi tan tầm muốn đi đâu hẹn hò, cuối tuần muốn đi đâu xem phim, hoặc là đến đâu ngắm sao và vân vân. Nói chung là ngọt ngào.



Bất quá kết quả luôn là, công việc của Phiền Tiểu Thử không biết tại sao lại đột nhiên tăng lên rất nhiều rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi mặc kệ nàng vội vàng như thế nào, cũng không kịp hoàn thành trước 12 giờ đêm. Nhiều đến nỗi sau khi nàng làm xong liền ngã vào giường nằm cứng đơ. Ngay cả cơm cũng không muốn ăn, khỏi nói đến việc ngắm sao hay gì gì đó.



Mà cuối tuần, Phiền Tiểu Thử cũng phải đến công ty làm thêm giờ. Xem phim? Hẹn hò? Đều là phù vân~~ phù vân~~



Đã như vậy, mà mỗi lần Phiền Tiểu Thử nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn và Khúc Tĩnh đi cùng nhau là tiếp tục lặp lại hành vi phía trên.
Mạc Ảnh Hàn nhìn mảnh vỡ, đột nhiên bật cười.



Nàng vậy mà lại cười.



Nụ cười rất đẹp.



Vỡ, quả nhiên không phải mỗi ly trà.



Nhưng khác biệt chính là, con tim vỡ nát kia, rốt cuộc là một, hay là hai?



Nàng cứ như vậy cười, rồi ngừng lại, nàng cẩn thận nhặt mảnh vỡ của ly trà. Cứ như vậy ngồi chồm hổm trên sàn, vươn tay từng chút từng chút muốn gom chúng nó về.



Nhưng mảnh vỡ rất sắc, tay bị cứa chảy máu, nhuộm lên mảnh sứ kia, lại trông thật xinh đẹp.



"Tiểu thư? Ây za za! Đã vỡ rồi thì ngài đừng nên động, để chúng ta dọn dẹp là được rồi. Ngài xem đã chảy máu rồi, nhanh gọi bác sĩ đến." Người đầu bếp đúng lúc thấy được, kêu to chạy vọt đến.



"Vết thương nhỏ như thế cần gì bác sĩ?" Mạc Ảnh Hàn cười nói: "Nhưng ly trà này thật sự rất đắt tiền, bị vỡ thật sự rất đau lòng, chờ củ khoai lang kia trở về, sợ là phải ở bên cạnh ta cả đời, mới có thể trả hết nợ." Nàng nói như vậy, khóe miệng vẫn mang theo ý cười, nụ cười của nàng rất đẹp, làm cho người đầu bếp hoảng sợ một trận, sợ đến nàng túa ra mồ hôi lạnh.



"Tiểu thư..."



"Không sao... vết thương nhỏ đó ta có thể tự mình đi lấy băng dán." Lúc nàng đứng dậy không có một âm thanh nào, miệng vẫn còn ý cười.



Ngón tay còn nhỏ máu, nàng vẫn không phát hiện.



Vết thương trên ngón tay nhỏ bé như vậy, làm sao so được nỗi đau trong lòng?



Nhưng nỗi đau này, rốt cuộc là của ngươi, hay của ta?



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~(≧▽≦)/~ la la la



Chương kế tiếp là mèo chiêu tài tỏ tình nha~~~~ *che mặt, xấu hổ*