Áp Đáo Bảo

Chương 54 :

Ngày đăng: 03:43 19/04/20


Lúc về đến nhà, kỳ thật có hơi trễ, hơn nữa Phiền Tiểu Thử đã có chút say. Ách... có lẽ phải nói, đã say.



Cho nên vừa về đến nhà, liền muốn lên giường nằm. Nhưng Mạc Ảnh Hàn của chúng ta luôn yêu sạch sẽ tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Vì vậy kéo sống kéo chết, kiên quyết lôi Phiền Tiểu Thử vào phòng tắm.



"Cởi quần áo ra, đi tắm." Băng sơn mỹ nhân khiết phích nói như vậy.



"Đừng~~ ta muốn ngủ~~" Khoai lang say trả lời như vậy.



"Không tắm không cho ngủ."



"Ức hức hức hức..." Củ khoai lang khóc nức nở. Chết sống không chịu cởi quần áo.



"..." Mạc Ảnh Hàn lửa giận công tâm, đưa tay, tóm tới!



Xoẹt một cái váy của củ khoai lang bị kéo xuống.



"Oa! Mèo chiêu tài sắc lang!" Bị kéo váy củ khoai lang kêu to lên. Hai tay che ngực.



"Im miệng! Cởi váy ngươi, ngươi che ngực làm cái gì?! Ngu ngốc!"



"Người đâu~~~ mèo chiêu tài thú tính quá rồi~~~" Củ khoai lang vẫn hai tay che ngực như trước, há họng kêu to.



"Ngươi im miệng lại! Ồn ào nữa giết ngươi." Nói như vậy, hai tay nhanh nhẹn cởi bỏ chiếc quần nhỏ của củ khoai lang.



"A~~~" Đối phương kêu một tiếng mê hoặc, khiến Mạc Ảnh Hàn cả người tê dại. "Mèo chiêu tài~~ ngươi cướp sắc~~"



"..." Mạc Ảnh Hàn thật muốn bóp chết đối phương.



Kiềm chế, tính toán cùng một tên ngốc sẽ tổn hại giáo dục của bản thân.



Mạc Ảnh Hàn đen mặt ngẩng đầu, hung hăng trừng Phiền Tiểu Thử, sau đó...



Đưa tay, xé áo sơ mi của Phiền Tiểu Thử.



Hành vi này nhìn qua thật cầm thú. 【Được rồi ta chưa nói gì hết.】



"Á~~" Lúc này Phiền Tiểu Thử lại cấp tốc che phía dưới.




Hết thảy đảo lộn, nhẹ nhàng như một tấm lụa mỏng từ trên cao rơi xuống. Cẩn cẩn thận thận cọ vào cánh môi của Phiền Tiểu Thử.



Tiếp đến nàng nắm lấy hàm dưới của Phiền Tiểu Thử, đôi môi cũng đã rời khỏi đôi môi của nàng, cẩn cẩn thận thận, di chuyển xuống. Chiếc cổ tinh xảo của Phiền Tiểu Thử, sau đó là xương quai xanh, nhẹ nhàng mút vào, trên làn da láng bóng xuất hiện một vệt đỏ hồng.



"A~~~~" Phiền Tiểu Thử rất nhạy cảm, bị Mạc Ảnh Hàn chơi đùa như vậy, đã động tình không thôi, lúc này đã phải bật ra tiếng rên rỉ.



Tiếng rên này của nàng hấp dẫn Mạc Ảnh Hàn. Nàng giương mắt, nhìn gương mặt của Phiền Tiểu Thử. Đột nhiên chú ý đến đôi tai ửng đỏ của nàng.



Đôi tai mỏng để lộ ra màu đỏ nhạt, gần như là trong suốt.



Vì vậy nàng đến gần bên tai nàng, đầu lưỡi bắt đầu trêu ghẹo. Hàm răng còn nhẹ nhàng cắn. Cảm giác được sự mềm mại của xương non. Đôi tai ấy cũng vì vậy mà càng ngày càng đỏ.



Nàng thuận theo tai nàng mà đi xuống. Lại nhìn thấy sau tai Phiền Tiểu Thử nổi da gà.



"Xì..." Nàng nhịn không được bật tiếng cười khẽ. Phản ứng này rốt cuộc là vui sướng hay hoảng sợ?



Nàng vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng lướt lên.



"Á~~~ ưm~~~ mèo... mèo chiêu tài a~~~~" Người dưới thân run rẩy một trận, thốt ra tiếng rên rỉ đứt quãng.



Dáng vẻ đó thật sự câu hồn.



Cánh tay Mạc Ảnh Hàn không tự chủ sờ lên cơ thể Phiền Tiểu Thử. Đầu tiên là thắt lưng của nàng, thắt lưng của Phiền Tiểu Thử rất dẻo dai, hơi mảnh khảnh, nhưng không phải loại mảnh khảnh không đỡ nổi gió, da thịt nàng nhẵn nhụi, vân da chặt chẽ rất có tính đàn hồi, chắc nịch khiến người khác lưu luyến không muốn rời. Đôi cánh tay như chứa ma thuật của Mạc Ảnh Hàn lưu luyến ở đó, tùy ý động chạm, hoặc vân vê hoặc xoa bóp, hoặc vuốt hoặc véo, nghìn loại kỹ xảo, vạn loại trêu đùa.



Sau đó lại đến gò núi nhỏ, cũng là vuốt ve, xoa bóp, đầu ngón tay đặt trên quả thù du nhỏ đảo quanh theo quy luật, sau đó lại dùng móng tay nhẹ quét qua.



Chỉ chốc lát đã khiến Phiền Tiểu Thử thở hồng hộc, không thể nào chống đỡ được, trước ngực, thắt lưng không ngừng truyền lên não những cảm giác thư thái tê dại, lại từ trong não truyền ra khắp nơi, ngay cả những chỗ không bị động chạm cũng đã bắt đầu nóng kinh người.



Từ những trận trêu đùa của Mạc Ảnh Hàn, Phiền Tiểu Thử lại thốt ra tiếng rên rỉ.



Hai tay cũng không kìm nổi bắt đầu bám lên người Mạc Ảnh Hàn.



Thật sự là cầu người tùy ý chiếm lấy.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyên bản định viết một chương H thôi, ai dè không đủ... còn phải viết thêm một chương nữa... thật là phiền phức. o(╯□╰)o