Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 51 : Án diệt tuyệt – CTS02 (1)

Ngày đăng: 22:48 19/04/20


Những chiếc lá mùa thu theo làn gió khẽ rơi nhẹ xuống đám cỏ xanh trên mặt đất, tôi ngồi trên chiếc xích đu trong vườn nhẹ nhàng đung đưa. Xuân, hạ, thu, đông bốn mùa đã trôi qua mà dường như chỉ mới hôm qua. Đã một năm rồi, cuộc sống tôi vẫn vòng quanh giữa đi làm và về nhà, làm PW, làm vợ. Một năm trôi qua rất êm đềm, trên thế giới một giờ xảy ra biết bao vụ án nhưng chưa nghiêm trọng đến nỗi PW phải can thiệp. Thời gian của chúng tôi trong một năm qua rất rảnh rỗi, thường hay tụ tập cùng nhau đi ăn, đi hát.



Dường như mọi việc đang đi theo một chiều hướng rất tốt đẹp, nhưng đó chỉ là sự yên lặng trước khi sóng gió đến. Hôn nay tôi cùng Diệp ông xã đến PW, chúng tôi chuẩn bị tổ chức một chuyến du lịch trong 1 tháng cho cấp cao trong PW. Vừa tới thang máy thì tôi và Diệp Gia Thành tách ra, anh về phía thang máy đặc biệt. Anh nhìn tôi:



“Bà xã! Hôm nay em thật xinh đẹp!”



“Lắm lời, sao anh không khen từ sớm!” Tôi mỉm cười liếc sếp Diệp.



“Em không thích anh khen em?” Diệp Gia Thành lạnh mặt.



“Không có, em luôn muốn được ông xã khen, muốn được cưng chìu....muốn nhiều lắm” Tôi nháy mắt với sếp Diệp.



Diệp Gia Thành bật cười, anh tiến lại gần tôi. Bắt lấy tay tôi.



“Em muốn nhiều lắm à? Hay theo anh lên phòng nhé!” Ánh mắt anh nhìn tôi nóng bỏng.



“Mau vào thang máy đi!” Tôi chỉnh cà vạt sếp Diệp lại rồi dùng ngón trỏ chỉ lên trán anh.



“Bà xã, trưa nay lên thăm anh có được không?” Sếp Diệp ngọt ngào.



“Đừng lắm chuyện nữa, người ta nhìn kìa, mau vào thang máy đi!” Tôi ngó xung quanh nhìn thấy lính gác đang đưa mắt nhìn chúng tôi, mặc tôi nóng lên nhéo sếp Diệp một cái.



“Aizzz.......Anh đi là được chứ gì? Sao em đối xử với ông xã mạnh tay vậy chứ?” Sếp Diệp chu mỏ nhìn tôi một cái rồi xoay người có vẻ uất ức bấm thang máy đi vào.



Tôi nhìn bộ dáng anh như thế liền bật cười, ít ai biết được Diệp Gia Thành lại có khả năng diễn xuất tài tình như thế.



“Trông cô hiện tại rất hạnh phúc...” Giọng nói lanh lảnh của Cố Nhã Yến vang lên sau lưng tôi.



“Ồ, chị Yến! sớm!” tôi quay đầu mỉm cười



“Giờ này còn sớm gì nữa” Cố Nhã Yến theo tôi bước vào thang máy.




“Đây là toàn bộ hình ảnh có trong máy của nước O”



“Thật dã man...”



“Trời ạ....”



“Ôi, máu....”



Không thể tin được vụ án lại nghiêm trọng đến như vậy. Người chết nằm la liệt, từng nơi xảy ra vụ án, từng hiện trường được trình chiếu chậm lại trước mắt chúng tôi. Người chết nằm đầy đường, máu đỏ cả một vùng. Lớn có, nhỏ có, người già cũng có.



“Các tờ báo mạng của khắp thế giới hiện nay đang nói về vụ thảm sát này, nước O đang nằm trong tình trạng căng thẳng. Người dân không ai dám ra đường, các công ty, xí nghiệp điều đống cửa. Kinh tế nước O trong vòng nữa tháng sụt giảm nghiêm trọng, an ninh thắt chặt từ vụ đầu tiên xảy ra nhưng vẫn không làm được gì...” Cao Triệt thấp giọng.



“Vụ án này không phải người bình thường gây ra...” Kỷ Ngự Trình lên tiếng.



“Đúng, chúng ta đến phòng họp!” Tôi nhìn Kỷ Ngự Trình.



“Được, chúng tôi đi đây!” Kỷ Ngự Trình gật đầu liếc nhìn mọi người.



Phân cách tuyến....



Phòng họp cấp cao



Vẫn như mọi khi chúng tôi thay nhàu ngồi xuống ghế, tôi nhìn Diệp Gia Thành, gương mặt anh có vẻ khá lạnh nhạt. Chắc vụ án này rất nghiêm trọng khiến anh lo lắng. Sau khi mọi người ổn định, Diệp Gia Thành lên tiếng.



“Xem tài liệu đi!”



Mọi người nhanh chóng lật tài liệu Trợ lý Bế đã để sẵn trên bàn ra xem.



Tôi nhìn tài liệu trong lòng than thầm.