Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 54 : Vượt dốc Thành Tây

Ngày đăng: 22:48 19/04/20


Con sói họ Diệp chỉ đùa với tôi chứ không có ý định ‘xử lý’ tôi, hai ngày nay lão Diệp đều bận nghiên cứu địa hình tìm nơi ẩn nấp của bọn tội phạm. Video của camera vừa được khôi phục thì chúng tôi đã nhanh chóng bắt tay vào việc. Biển số xe container chuyển tiền mà bọn tội phạm sử dụng thuộc quyền quản lý của một công ty Nhà nước chuyên đóng chai, vận chuyển nước uống có gas.



Theo điều tra 3 chiếc container lần lượt màu đỏ, xanh, nâu bị mất vào lúc 3h chiều ngày XX. Camera ghi hình được ba chiếc xe này chạy đến cung đường số 9 vào lúc 5h chiều cùng ngày. Sau đó nó ra khỏi tầm quan sát của camera.Hơn 300 nhân viên cảnh sát được huy động tìm tung tích ba chiếc container dựa theo biển số xe. Tôi mỉm cười nhìn sếp Diệp.



“Em nghĩ bọn chúng gỡ biển số ra quăng đâu đó rồi, chúng mang mấy chiếc container ra quăng xuống biển cũng không chừng”



“Chúng ta vẫn có thể tìm ra vị trí của ba chiếc xe biến mất mà khoanh vùng xác định nơi bọn tội phạm lẩn trốn” Diệp Gia Thành nhìn tôi.



“Sếp tổng, có tin đưa về đã xác định được vị trí biến mất sau cùng của ba chiếc container” Trịnh Vĩ Bình cầm sắp tài liệu đặt lên bàn Diệp Gia Thành.



Diệp Gia Thành lật sắp tài liệu ra ngay, xem kỹ lưỡng rồi hướng mọi người nói to rõ:



“Chuẩn bị đến ngọn núi phía Thành Tây để điều tra”



Mọi người hô lên “Tuân lệnh” sau đó nhanh tay sắp xếp tất cả tài liệu lại rồi chỉnh đồng phục gọn gàng. Súng đạn được kiểm tra một cách mau lẹ nhất. Có tổng cộng 7 người đi tiên phong. Diệp Gia Thành, Trần Ngạn Quân, Trịnh Vĩ Bình, Diêu Khúc Lan, Mạch Chỉ Đình, Kỷ Ngự Trình và tôi. Toàn bộ những người có cấp thấp hơn đi theo hỗ trợ.



Phân cách tuyến....



Thành Tây được thế giới gọi là Thành Cheo Leo vì nơi này vô cùng cheo leo, hiểm trở. Gọi là Thành nhưng nó không phải thành mà là một vùng núi có địa hình hiểm trở. Để lên tới tận cùng Thành Tây cần đi qua một ngọn đèo vô cùng khó khăn, nguy hiểm. Dân chúng ở nơi sơn cùng thủy tận này đa phần có cuộc sống đơn giản, không có nhiều công nghệ thông tin như bên ngoài.



Du khách thường xuyên bất chấp mọi nguy hiểm để đến Thành Tây khám phá.



“Đã phong tỏa ngọn núi chưa? Bao gồm những nơi xung quanh nữa?” Diệp Gia Thành nhìn Trần Ngạn Quân.



“Yên tâm đi, xong hết rồi hiện nay miền Nam nước O là nơi nguy hiểm nhất thế giới cũng không có ai đến đây du lịch gì đâu!” Trần Ngạn Quân nhếch môi.



Diệp Gia Thành gật gật đầu quay người nhìn tôi:



“Ái Thi, đi”



“Ah, em tới ngay!” Tôi nhanh chân chạy tới chui vào xe quân dụng dành cho sếp Diệp.



Trong tay ôm một túi đồ ăn, miệng nhai không ngừng tôi dùng một tay gài dây an toàn không được nên đưa ánh mắt cầu cứu sếp Diệp. Diệp Gia Thành nhìn tôi chau mài:



“Ăn nhiều bị đau bụng thì làm sao?”



“Nhưng không ăn sẽ bị đói đi không nỗi nga” Tôi bóc một con tôm cho vào miệng.



“Đến đó em mà đau bụng muốn đại tiện thì cứ vô bụi cỏ mà giải quyết nhé!” Lời nói ác ý của sếp Diệp vang lên tôi cắn môi hai mắt rưng rưng nhìn anh.




Tôi chu môi đưa tay nắm mấy gốc cây nhỏ trên mặt dốc, hai chân đạp vào đất và cây bên dưới bò lên. Nhìn qua đã thấy sếp Diệp sát tôi rồi, anh làm tôi giật mình.



“Sao anh nhanh vậy? Không ở dưới nữa sao?” Tôi mỉm cười tinh ranh.



“Kỹ thuật của em quá kém anh ở dưới chịu không nổi nên lên trên” Diệp Gia Thành nhếch môi.



“Thấy ghét” Tôi chu mỏ bò lên.



“Em làm đất cát rơi xuống làm sao anh ở dưới được?” Diệp Gia Thành nhìn bàn chân tôi, rồi nhìn lên tay tôi “Nắm chắt vào”



Tôi nắm chắt lấy gốc cây nhỏ rồi tiếp tục leo lên nắm một gốc cây tiếp theo, gốc cây thông nhỏ nhắn nhưng tôi không cảm nhận được vỏ cây sần sùi mà cảm nhận được nó mềm mềm lành lạnh. Linh tính mách bảo, tim tôi đập tăng tốc, đưa mắt nhìn thì thấy mình nắm trong tay cả gốc cây lẫn một con rắn nhỏ màu xanh lục. Con rắn khè lưỡi cắn vào tay tôi một phát. Không kịp thét lên kinh sợ thì nó đã cắn tôi rồi. Tôi hét lên kinh hãi một tiếng rồi buông tay trái lẫn tay phải ra, để cả người rơi xuống tự do. Con rắn cũng vì tôi buông ra nên nhanh chóng bò lên trên.



“Ahhhhhhhhhhhhhhh...”



“Ái Thi” Diệp Gia Thành hô lên nhanh tay chụp lấy tôi ôm vào lòng. Mặt tôi tái xanh không còn một giọt máu, lúc này tôi biết mình không thể ngất đi. Lúc nảy tôi rất sợ nhưng lại không ngất đi mà theo quán tính chỉ buông tay ra. Nếu tôi ngất đi sẽ tạo gánh nặng cho Diệp Gia Thành, tôi không tự leo lên dốc thì sẽ rất khó cho sếp Diệp mang tôi lên.



“Em làm sao vậy?” Diệp Gia Thành gương mặt hoảng sợ nhìn tôi.



“Nếu anh không chụp em lại kịp lúc thì em đã rơi xuống dốc rồi có biết không? Xảy ra chuyện gì??” Diệp Gia Thành một tay ôm chặt tôi vào lòng một tay nắm chặt gốc cây phía trên.



“Ông xã huhu... em sợ quá em chộp phải con rắn đang quấn ở gốc cây” Tôi xanh mặt khóc lên.



“Đừng sợ, không sao rồi, nó chạy mất rồi. Chúng ta tiếp tục lên” Giọng nói cưng chìu của anh làm tôi trấn tỉnh. Cổ tay tôi rất đau nhưng vì tình hình hiện tại tôi không cho phép mình nói anh biết tôi đã bị rắn cắn và hình như con rắn ấy có độc. Tôi cắn răng tiếp tục bò lên con dốc.



Diệp Gia Thành không rời mắt khỏi tôi cho tới khi tôi tới phía trên, anh dùng tay đẩy tôi lên trên. Trần Ngạn Quân nắm lấy tay tôi kéo lên.



“Có chuyện gì vậy? Em la to quá Ái Thi” Trịnh Vĩ Bình nhẹ nhàng quan tâm tôi.



“Em chộp phải gốc cây có rắn” Tôi thỏ thẻ.



“Ái Thi, em bị rắn cắn rồi, là rắn độc” Vì cầm lấy đúng tay trái của tôi nên Trần Ngạn Quân đã phát hiện dấu răng của rắn.



Tôi ổn định thân hình đứng với mọi người, Diệp Gia Thành sau khi lên tới nghe Trần nGạn Quân nói nhanh tay bắt lấy tay tôi.



“Vết cắn hình chữ V, rắn rất độc, vết cắn hiện lên rất rõ” Anh nhíu mài.



“Mau lấy thuốc trị rắn cắn.... cả thuốc tiêm lẫn thuốc uống” Diệp Gia Thành hướng Mạch Chỉ Đình lớn giọng hô.