Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 57 : Tình cũ vấn vương

Ngày đăng: 22:48 19/04/20


Nắng mưa thất thường, sự việc cũng xảy ra một cách thất thường không lường trước được. Tôi ngồi trong phòng hội nghị quân sự tỉnh G nước Y mệt mỏi tựa lưng ra ghế. Cách đây 1 ngày PW trong lúc đang tắm biển say mê thì nhận được tin bọn tội phạm đã tới nước Y. Thật không thể ngờ được chúng đã sử dụng thuyền con để cập bờ.



Thông tin tình báo PW ở nước Y đã phát hiện hành tung bọn tội phạm khi chúng mua một số lượng lớn thức ăn trong một ngày. Phải mất 2 ngày tiếp theo mới xác nhận bọn chúng hoàn toàn trùng khớp với đặc điểm của bọn tội phạm. Chúng có 3 nữ, 5 nam bộ dạng trông như những người bình thường khác nhưng phản ứng mau lẹ cùng kỹ thuật siêu kinh khủng.



Một điều vô cùng tồi tệ là từ khi phát hiện ra chúng, chúng tôi đã hoàn toàn mất manh mối. dường như bọn chúng có căn cứ ở nước Y hay có một ai đó đã trợ giúp chúng, giấu chúng khỏi tầm nhìn của chúng tôi.



“Có ai muốn ăn gà quay rồi uống một chút bia tươi không?” Kỷ Ngự Trình từ ngoài cửa bước vào trên tay xách một đống đồ.



“Cậu còn tâm trạng ăn với uống à? Mang lại cho anh chú một miếng đi...” La Thúc Khiêm dùng một ngón tay trỏ ngoắc ngoắc sếp Kỷ.



“Có ăn no mới có sức làm việc, em cũng muốn ăn..” Lý Đông Anh bay tới bên sếp Kỷ đưa tay cầm một cái đùi gà.



“Mọi người cứ ăn uống đi, bắt tội phạm là việc cần làm nhưng chúng ta cũng có cuộc sống của mình đâu thể nào từ bỏ bản thân suốt ngày 24/24 chỉ có việc bắt tội phạm, tôi nói có đúng không?” Mạch Chỉ Đình đột nhiên lên tiếng.



“Wow, chị Mạch tuy nghiêm khắc nhưng lâu lâu phát biểu một câu quá chí lý!” Kỷ Ngự Trình giơ ngón cái tỏ vẻ khâm phục Mạch Chỉ Đình.



“Vậy mọi người cứ ăn đi nhé!” Diệp Gia Thành mỉm cười ngồi dậy bước ra ngoài. Tôi nhìn anh không nói gì ngồi dậy đi theo anh.



Phân cách tuyến....



Trời mùa Đông tuyết phủ trắng nước M, từng đôi trai gái nắm lấy tay nhau che ô đi trên đường tạo nên vẻ ấm áp giữa mùa Đông lạnh giá. Cổng trường đại học Saudy phủ đầy tuyết, một cô gái tóc đen dài xinh đẹp trên tay cầm chiếc dù trắng bước vào cổng trường. Nhìn thấy nam sinh cao lớn đi trước mình cô gái nhẹ nhàng gọi:



“Gia Thành! Gia Thành....”



Trình Yến Linh xếp chiếc dù trong tay lại chạy nhanh về phía trước. Diệp Gia Thành nghe tiếng gọi dừng chân quay đầu mỉm cười.



“Trời mùa Đông rất lạnh sao em đi học sớm vậy? Không chờ nắng lên một chút rồi hẳn đi!” Diệp Gia Thành cầm chiếc khăn quàng cổ của mình choàng lên cổ Trình Yến Linh.



“Em chỉ muốn được thấy anh sớm hơn một chút thôi mà!” Trình Yến Linh nũng nịu ôm lấy Diệp Gia Thành.



Diệp Gia Thành mỉm cười nắm lấy tay bạn gái bước vào trường, trên bầu trời tuyết vẫn rơi một màu trắng xóa, nụ cười trong trẻo của Trình Yến Linh càng ngày càng sâu thẩm.



Mùa thu những chiếc lá vàng rơi xào xạc bên vệ đường cũng không làm ảnh hưởng tới đôi trai gái đang ngồi trên chiếc ghế nơi công viên. Cô gái cầm trên tay một quyển sách chăm chú đọc, thỉnh thoảng người con trai bên cạnh liếc mắt nhìn cô rồi khẽ mỉm cười.



“Gia Thành, anh xem mặt đất toàn lá vàng. Nếu sau này em có thể tới nơi này chụp ảnh cưới thì đẹp biết mấy!” Trình Yến Linh khép sách lại ngẩng đầu nhìn những chiếc lá khô đang theo làn gió xoay tròn rồi rơi trên mặt đất.



“Tuổi còn nhỏ mà nghĩ đến chuyện tương lai rồi!” Diệp Gia Thành mỉm cười nhìn theo tầm mắt Trình Yến Linh.


“Chúng tôi yêu nhau đã 8 năm rồi...” Trình Yến Linh nói thêm.



“Chuyện gì đây trời???” Lý Đông Anh kinh ngạc đứng trước cửa hô to.



“Không lẽ cô là... Trình Yến Linh?” Trần Ngạn Quân bụm miệng, hai mắt long lanh như một đứa trẻ ngây thơ.



“Người yêu cũ? 8 năm trước?” Lý Đông Anh hí hửng.



“Các anh biết tôi?” Trình Yến Linh kinh ngạc, 8 năm trước cô học chung đại học với Diệp Gia Thành ở nước M chưa gặp qua đám người này bao giờ.



“Người yêu cũ? Của ai? Ở đâu?” Tôi vừa bước vào quán đã nghe đám anh em nhao lên, chưa tiếp nhận được thông tin nên đẩy Lý Đông Anh và Trần Ngạn Quân ra chen lên phía trước.



Oa, mỹ nữ.... con nhà ai mà xinh thế nhỉ..Hai mắt tôi long lanh nhìn cô gái đối diện Diệp Gia Thành.



Bọn người họ Lý, họ Trần và họ Kỷ đồng thanh thốt lên tay chỉ vào cô gái xinh đẹp mặc váy hồng.



“Người yêu cũ của sếp tổng, đang ở đó!”



Tôi đơ ra mấy giây, khóe miệng co rút, tinh thần chạy tứ tung Giỏi... giỏi lắm. Trình Yến Linh xuất hiện rồi...Tôi cầm mấy túi đồ nhét vào tay Lý Đông Anh rồi chạy nhanh đến trước mặt Diệp Gia Thành.



“Oh, sếp Tổng hóa ra đây là người yêu cũ của anh sao? Nảy giờ anh ở đây nói chuyện với người yêu cũ à? Có đúng không?



“Tình cờ gặp lại, mọi chuyện dài dòng lắm chúng ta về rồi nói tiếp...” Diệp Gia Thành toát mồ hôi.



“Cô là...” Trình Yên Linh nhìn cô gái trước mặt mình tò mò.



“Ha ha... chào chị, em cũng như mấy anh ấy là đồng nghiệp của sếp Diệp...” Tôi liếc nhìn đám anh em phía sau bắt tay nữ phụ bật cười.



“Vậy à....” Trình Yến Linh nở nụ cười tươi như hoa.



“Ha ha.... ấy chết... hết giờ làm việc mà em quên mất. Hết giờ làm việc là tới giờ làm vợ của em chị à.... Em kiêm luôn bà xã của Diệp Gia Thành đấy chị.... rất vui được gặp chị...” Tôi nắm lấy tay nữ chính giật giật liên tục.



“Xin tự giới thiệu em là vợ của Diệp Gia Thành! Anh yêu lại đây nào...” Tôi nắm lấy góc áo Diệp Gia Thành kéo về phía mình.



Kỷ Ngự Trình ôm bụng cười, Lý Đông Anh úp mặt vào tường còn Trần Ngạn Quân há hốc mồm. Diệp Gia Thành đứng hình nhìn tôi mặc cho tôi lôi kéo, anh nhếch môi:



“Yến Linh, đây là Lô Ái Thi – bà xã của anh!”