Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ

Chương 51 : Long Kiệt

Ngày đăng: 01:45 19/04/20


Lôi Lạc Thiên ngồi dựa lưng vào ghế, cặp mắt nhấm lại định thần.



5 ngón tay anh để lên bàn làm việc gỏ theo nhịp.



Điện thoại di động đặt trên bàn làm vang lên.



Bíppppp.



Tề Phong cầm điện thoại lên xem.



“Lão đại có người gởi đến một đoạn video ngắn.”



Bật lên,



Lôi Lạc Thiên ngồi thẳng người dậy.



Tề Phong cấm điện thoại vào máy laptop của mình.



Trên màn hình hiện lên hình ảnh của Trình Lam,



Trong một ngôi nhà hoang vắng, cô bị người ta trói vào ghế, hai tay hai chân điều bị buộc chật.



Mắt bi một miếng vải đen bịt kính lại.



Cô ngồi trên ghế, không hoảng sợ, không náo loạn.



Chỉ bình tĩnh, cố quan sát động tĩnh xung quanh.



Lôi Lạc Thiên nhìn thấy cảnh nầy trong lòng chua xót.



Anh tự trách bản thân mình.



Sao lại không chăm sóc tốt cho cô,



Anh biết trước tổ chức Kim Xà sẽ có hành động, sau khi bị anh tiêu diệt mấy căn cứ bí mật.



Sao anh không phái thêm người để bảo vệ cô.



Cặp mắt mông lung, Lôi Lạc Thiên yêu thương sờ lên màn hình laptop, nơi hiện lên khuôn mặt của Trình Lam.



Anh nhìn kỹ, thấy một bên mặt của cô bị sưng đỏ.



Dấu tay hiện lên rõ ràng.



Lôi Lạc Thiên tức giận, sắc mặt như quỉ satan nhìn Tề Phong.



“Lập tức điều tra video nầy từ đâu gởi đến.



Đi mau...”



Hai chữ cuối cùng, anh dùng giọng gầm thét để nói ra.



Tề Phong nghe vậy, liền cầm laptop gỏ liên tục lên bàn phím.



1 phút sau Tề Phong bất đắc dĩ nhìn Anh nói.



“Không tra được ip address.



Họ dùng điện thoại di động để quay video.



Còn dùng sim không đăng ký để gởi video qua cho chúng ta.



Không thể tra được vị trí của họ.”



Lôi Lạc Thiên tức giận dùng tay,



quơ hết đồ trên bàn làm việc xuống đất.



Tiếng ầm ỷ trong phòng,



làm cô thư ký bên ngoài tót mồ hôi lạnh.




“Cảm ơn anh.”



Một tiếng anh nầy đã chạm vào trái tim của Lôi Lạc Khánh,



từ lúc cha anh hại chết cha mẹ của Lôi Lạc Thiên, anh đã không còn nghe được cái từ anh nầy rồi.



Cúp điện thoại Lôi Lạc Thiên nhìn Tề Phong nói với giọng gấp gáp.



“Chúng ta tới khu nhà hoang trên đường lên đỉnh núi.



Cậu báo cho Tề Phú và thủ hạ đến đó ngay lập tức.”



Lôi Lạc Thiên nói xong sải bước đi ra ngoài.



“Dạ,“



Vừa đi sau Lôi Lạc Thiên,



Tề Phong vừa gọi cho Tề Phú.



Đường Tam vội vã chạy theo.



Cô không biết anh định đi đâu,



nhưng giờ phút nầy chỉ có chuyện liên quan tới Trình Lam, Lôi Lạc Thiên mới quýnh lên như vậy.



Ở khu nhà hoang, Trình Lam ngồi yên không nhúc nhích,



mấy tên sát thủ được Việt Vũ phái đến canh chừng cô, thấy cô không có động tĩnh gì cũng lơ là hơn.



Họ bắt đầu mất đi cảnh giác.



Trình Lam dùng tay phải xoay chiếc nhẩn trên tay cô,



Một cộng dây bạc, sắc bén hiện ra.



Cô dùng nó từ từ cắt sợ dây trói chặt cánh tay mình.



Khi hai tay được tự do, cô cắt bỏ dây trói ở chân.



Trình Lam quan sát sung quanh,



chỉ có 2 tên sát thủ canh chừng trước cửa.



Cô nhẹ nhàn đi tới phía sau bọn họ, dùng tốc độ nhanh nhất, cầm sợ dây bạc trên chiếc nhẩn xẹt qua cô hai tên sát thủ.



Họ ngã xuống đất chết ngay lập tức.



Trình Lam vừa định đi ra cửa,



Việt Vũ và mười mấy tên sát thủ xông vào.



“Cô trốn không thóat đâu,



ngoan ngoãn ở lại đây, bằng không đừng trách tôi.”



Nói xong anh ra lệnh cho thủ hạ kéo cô vào trong.



Tiếng trực thăng vang lên.



Gió càng lúc càng mạnh, thổi tung lên mái tóc dài của cô.



Mấy tên sát thủ dùng tay che trước mắt mình, cát bụi bị gió thổi tung lên.



Trên không trung có 3 chiếc trực thăng đang bay tới.



Trực thăng hạ cánh trước cửa ngôi nhà hoang.



Một đám sát thủ dùng mặt nạ bạc,



che nữa phần trên mặt của mình.



Xông tới cầm súng chỉa thẳng vào đám người Việt Vũ.



Một người đàn ông trung niên bước xuống từ trực thăng.



Trên người ông mặc Âu phục màu đen, tướng người cao ráo, phong độ.



Khí thế mạnh mẽ, quyền uy.



Nữa phần trên của khuôn mặt cũng được che lại bằng chiếc mặt nạ màu bạc.



“Con gái ta tới rồi.”



Giọng nói lạnh lùng của Long Kiệt vang lên.



Trình Lam nhìn thấy đám người nầy liền biết cha nuôi đến.



Họ là thuộc hạ thân cận của ông.



“Cha nuôi.”



Trình Lam vui mừng kêu lên.