Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 49 :

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


Ngụy Triết đau lòng sự kiên cường của cô, sau một lúc lâu mới cúi đầu thở dài: “Là tôi chậm một bước……”



Rất nhiều chuyện thật sự không thể vãn hồi, về chuyện này hắn quả thật thua Niếp Duy Bình một phần quyết đoán.



Nếu là sớm ra tay, mặt dày theo đuổi có lẽ hiện tại sẽ không là như thế này.



Đáng tiếc, chậm một bước, liền khó có thể cơ hội theo đuổi……



Na Na mờ mịt trừng mắt nhìn, có chút hoang mang “A” một tiếng, khó hiểu hỏi: “Anh nói cái gì?”



Ngụy Triết cười khổ lắc đầu, đứng lên nói: “Tôi giúp cô xem xét xung quanh có phòng trọn thích hợp hay không, có chuyện gì thì gọi cho tôi!”



Na Na cảm kích cười nói: “Thật đúng là cám ơn anh! Anh mau đi đi, tôi chốc lát dọn dẹp một chút là được!”



Ngụy Triết còn có việc, dặn hai câu mới lo lắng rời đi.



Sáng sớm có gió còn chút mát mẻ, nhưng khi mặt trời hoàn toàn ló dạng cảm thấy thật nóng.



Ký túc xá vừa nhỏ lại vừa nóng, có một ô cửa sổ nhỏ hộ lại còn không thông gió, chỉ có một quạt trần cách một năm không dùng đã tích rất nhiều tro bụi đen đen một mảnh. Hiện tại Na Na không nghĩ nhiều như vậy, trèo lên quét bụi đơn giản rồi mở quạt.



Có chút gió cuối cùng cũng không còn khó chịu như vậy nữa, Na Na sắn tay áo bắt đầu dọn dẹp phòng, đem quần áo cùng chăn của tiểu Viễn ra bên ngoài phơi nắng, bưng nước sạch tới cái bàn sát giường.



Thật sự phải làm nhanh một chút để đi ra ngoài, thời tiết càng ngày càng nóng, mấy loại côn trùng đều bò ra cô có thể chịu đựng được khó khăn nhưng sẽ dọa đến đứa nhỏ thì không tốt lắm.



Na Na làm cả ngày, giữa trưa ngay cả cơm cũng chưa ăn đem phòng ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ đã hơn ba giờ chiều, toàn thân vừa hôi lại vừa bẩn, lại mệt mỏi đến mức một chút cũng không muốn động.



Tiếng đập cửa vang lên, Na Na lúc đầu sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Bác sĩ Niếp? Cô tại sao lại đến đây?”



Cửa không đóng, Niếp Duy An gõ hai cái rồi tự nhiên đi vào không dấu vết đánh giá khắp phòng, cười nói: “Tôi tới tìm cô!”



Na Na trái tim đập liên hồi miễn cưỡng áp chế cảm xúc kích động hỏi: “ Bác sĩ Niếp mời ngồi, tìm tôi có chuyện gì?”




Niếp Duy Bình vắt hết óc nghĩ ra rất nhiều điểm tốt của người độc thân, còn mở nhạc đến mức lớn nhất.



Nhưng thời gian sau khi tam tầm lại trở nên thật dài……



Trước kia sau khi tan tầm, con thỏ nhỏ khẳng định đang đeo tạp dề ở phòng bếp lạch cạch không ngừng, nhóc mập líu ríu dính bên người, hắn còn không thèm trả lời mấy câu hỏi bậy bạ cứ nhàn nhã ngồi trên sô pha chờ cơm chiều phong phú.



Niếp Duy Bình vô mục đích ở trong phòng đi tới đi lui, cuối cùng duỗi tứ chi nằm ở trên giường của mình, nghĩ đến nhóc con mỗi đêm đều chán ghét chen chân, sau đó nửa đêm lại bị chính mình lặng lẽ ôm ra ném giường, nhịn không được cười ra tiếng.



Bỗng nhiên lại dừng lại, mệt mỏi nằm trên chiếc giường rộng rãi nặng nề mà thở dài.



Niếp Duy Bình thập phần không muốn thừa nhận, đối mặt căn phòng trống rỗng lạnh lùng hắn đã bắt đầu hối hận.



Ngày hôm qua con thỏ nhỏ nói câu nói kia cỡ nào êm tai a, mặc dù có vài phần giả dối nhưng rốt cuộc vẫn là dùng tâm !



Nhưng mà rốt cuộc không thể tiếp cận cô……



Rốt cuộc cũng chỉ có một mình hắn cảm nhận căn phòng lạnh lùng này!



Bụng vang lên một trận, Niếp Duy Bình ấn bụng, trong tủ lạnh còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nhưng hắn thật sự lười đi lộng.



Nghĩ nghĩ, Niếp Duy Bình quyết đoán đứng dậy, quyết định vẫn là về nhà với lão ba một chút, tuy rằng không thể không ăn một ít cơm thừa nhưng vẫn khá hơn ăn đồ ăn đầy dầu mỡ bên ngoài!



Bởi vì là trước giờ tan tầm, lúc này còn chưa có dòng người đông đúc, Niếp Duy Bình một đường lái xe coi như thuận lợi rất nhanh về đến nhà.



Vừa mới bước vào cửa chợt nghe thấy tiếng cười khoái trá của lão ba trung khí mười phần, trong đó còn kèm theo tiếng nói nhỏ nhẹ quen thuộc, Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, giầy đều không đổi liền vội vàng bước vào.



Trong phòng khách, lão ba vẻ mặt hưởng thụ ngồi trên sô phag, Na Na tay áo cuốn thật cao ngồi xổm trước sô pha xoa bóp bàn chân cho Niếp Phụ Phong, bên cạnh còn có một chậu nước ấm chưa kịp đổ đi còn kèm theo hương vị rượu thuốc.



Niếp Duy Bình tức giận đến suýt nữa xông tới, sắc mặt bùm một cái đen sì.