Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 54 :

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


Niếp Duy Bình nhanh chóng xem xét bệnh án điều trị của Na Hác rồi rút hình ảnh CT hướng ra ánh sáng cẩn thận nghiên cứu.



Hồi lâu sau, Niếp Duy Bình vuốt mi tâm thở dài.



Khó trách con thỏ ngốc kia nhất định phải bám trụ ở quân tổng bệnh viện! Trước mắt thì ở trong nước, sở nghiên cứu của khoa giải phẫu thần kinh ở quân tổng bệnh viện là tiên tiến nhất…… Lúc trước tham gia cấp cứu là có ba hắn cùng đội ngũ bác sĩ tinh anh, nhưng dù vậy Na Hác vẫn bị an trí vào trại an dưỡng, có thể thấy được đây là một ca khó giải quyết.



Niếp Duy Bình cảm thấy đau đầu rất nhiều, cũng không thể không cảm khái số mệnh của Na Hác, đinh sắt dài mười phân đâm sâu vào xương sọ thế nhưng lại có thể chống được tới hiện tại!



Niếp Duy Bình đem toàn bộ tư liệu phim chụp cất lại, trước khi đi còn qua phòng bệnh nhìn chút.



Người đàn ông tái nhợt gầy yếu nằm ở trên giường, mặc dù ốm yếu nhưng thân hình cao lớn cũng có thể làm cho người ta có cảm giác tin cậy.



Không phải là loại cường hãn mà là một loại ôn nhu dịu dàng, cảm giác này thật giống như…… Chỉ cần có hắn ở đó thì mặc kệ gian khó bao nhiêu cũng đều có thể kiên trì an tâm.



Khuôn mặt Na Hác rất bình tĩnh như là đang ngủ say, tóc bị cọc sạch quấn băng gạc thật dày, mặc dù vậy vẫn có thể nhìn ra hắn tuấn lãng.



Mày rậm dài, mũi cao anh tuấn, thần sắc lộ ra tái nhợt, bởi vì hơi khô mà hơi tróc da.



Người này…… Cũng không giống thỏ ngốc a!



Niếp Duy Bình quan sát hồi lâu, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người này không giống anh em.



Thỏ ngốc thật đáng yêu mượt mà như nước, mềm mại vô hại…… Đương nhiên, cũng có khả năng do Na Hác hôn mê quá lâu lại không được vận động hơn nữa dùng ống thông thực quản qua mũi nên bộ dáng mới gầy trơ xương có vẻ khô quắt.



Niếp Duy Bình mày vừa động, quỷ thần xui khiến hắn vươn tay, niết đi niết lại khuôn mặt của cậu ấy, trên cái cằm trắng nõn liền lưu lại dấu tay.



Niếp Duy Bình thập phần tiếc nuối thở dài, lẩm bẩm: “Thật đúng là đứa nhỏ thân cha a, nhìn qua cũng thật giống……”



Niếp Duy Bình chỉ tò mò trong chốc lát, không có nhiều hứng thú đối với người hôn mê bất tỉnh liền nhàm chán giúp cậu ấy mở cửa sổ cho thông gió, sau đó vỗ vỗ mông chạy lấy người.



Về nhà, gặp Niếp Duy An khó có khi ở nhà.



“Ai, đây là từ đâu tới á?”


Làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn sung sướng.



Niếp Duy Bình ăn uống no đủ, mấy ngày này mọi việc cứ tích tụ nhiều làm hắn ăn cũng không ngon.



Na Na thu dọn bát đũa, cẩn thận nhìn hắn một cái, trù trừ nói: “Bác sĩ Niếp, anh nói ca giải phẫu của anh trai…… Anh nguyện ý làm phẫu thuật cho anh ấy?”



Niếp Duy Bình bị hỏi đột ngột mà hoàn hồn, khụ một tiếng, bình tĩnh nói: “Bệnh án Na Hác anh đã nghiên cứu qua, giải phẫu phiêu lưu rất lớn, tình huống cụ thể còn chưa rõ ràng! Anh không thể cho em cam đoan gì, em hiểu rõ…… Dù sao ngày hôm qua vừa mới có bệnh nhân chết trên tay anh, rốt cuộc còn muốn anh làm phẫu thuật cho anh em hay không thì tự em quyết định!”



Na Na ngẩng đầu, mở thật to hai mắt, đáy mắt là tín nhiệm hoàn toàn.



“Bác sĩ Niếp!” Na Na giống như đang nhìn thấy thần thánh, tràn ngập thành kính cùng tin tưởng mù quáng kiên định nói: “Em tin anh!”



Niếp Duy Bình tim run lên, ngày hôm qua giải phẫu thảm bại gây cho hắn do dự cùng hoài nghi trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói, ba chữ kia giống như thổi vào tim hắn nhuệ khí bừng bừng, mỗi lần đập đều là mãnh liệt sôi trào!



Niếp Duy Bình yết hầu không tự giác giật giật, làm bộ như không có việc gì quay đi cố gắng che dấu nội tâm cảm động, ngữ khí không được tự nhiên: “Mấy lời này, chờ giải phẫu kết thúc em hãy nói……”



Na Na nghĩ hắn không tin liền vội nắm tay nói: “Thật sự, bác sĩ Niếp em tin tưởng anh! Nếu ngay cả anh cũng không thể tin…… Trên đời này sẽ chả có bác sĩ nào có thể làm em tin được nữa!”



“Tốt lắm tốt lắm!” Niếp Duy Bình đắc ý phất phất tay, ra vẻ vô tình nói: “Chờ anh giải phẫu xong em lại đến vuốt mông ngựa!”



Na Na khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhếch môi cười cười.



Niếp Duy Bình không dấu vết nhìn nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài giống như lơ đãng hỏi: “Muộn như vậy không quay về không sao chứ? Nhóc con kia đâu, nó ở một mình không sao chứ?”



Na Na ngượng ngùng gãi gãi đầu, ngây ngô cười nói: “Đừng lo, tiểu Viễn có Ngụy Triết trông chừng, tối nay không trở về cũng không có việc gì!”



Niếp Duy Bình: “……”



Không có việc gì? Hừ, không có việc gì!



Không có việc gì thì mới đáng trách!



Niếp Duy Bình vừa mới vui vẻ tươi cười chỉ một thoáng đã lại như muốn đóng băng vạn dặm, hoàn toàn cứng đờ……