Bắc Tống Phong Lưu

Chương 975 : Hoa Đà tại thế (1)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Người phụ nữ đó sớm đã khóc không thành tiếng nữa, liền không nói lên lời. Nghe Hồng Thiên Cửu hỏi như vậy, bà lại càng khóc to hơn.



Chu Hoa liền lên tiếng:



- Ngươi đừng khóc nữa! Mau nói đi, là ai hại La thúc?



Thi thể bọc da báo đó đứng bên trái nói:



- Hóa ra là Tiểu Cửu và Tam Lang. Ôi, La đại ca là chết bởi nọc độc của rắn độc.



Hồng Thiên Cửu a lên một tiếng, sắc mặt hoảng sợ, nói:



- La thúc sao lại không cẩn thận như vậy?



Người thợ săn đó nói:



- Kỳ thực ra đã rất cẩn thận, nhưng loài rắn độc đó rất độc ác. La đại ca người …. Ôi.



- Khóc người chết cũng đã thấy nhiều rồi, khóc người sống ta mới là lần đầu thấy, thật đúng là thú vị.



Lưu Vân Hi cười lắc đầu, lại nhìn về phía Lý Kỳ nói:



- Kim Đao Trù Vương, rốt cuộc ngươi có ra tay hay không? Không ra tay ta phải đi rồi.



Lý Kỳ hơi giật mình, cười khổ nói:



- Ra tay cái gì chứ? Ngươi đừng nghĩ thế giới này quá đen tối. Ngươi cũng không phạm pháp, dù ngươi phạm pháp, đó cũng là chuyện của Khai Phong phủ. Nhưng, ngươi vừa rồi nói là có ý gì? Cái gì mà khóc người sống?



Tửu Quỷ thở dài một tiếng, nói:



- Chuyện đó ngươi nghe không hiểu, cô ta không phải chính là nói tên sợ săn đó vẫn chưa chết.



Không chết?



Mọi người ở hiện trường đều bị một câu nói nhẹ nhàng này của Tửu Quỷ mà hoảng sợ. Ngay cả người phụ nữ đó cũng đều nín khóc, ngây người ra nhìn Tửu Quỷ. Hơn nữa khách trong tửu lầu cũng bước ra xem.



Người thợ săn khoác áo da báo đó kinh ngạc nói:



- Chuyện … chuyện này sao có thể chứ? Vừa rồi La đại ca đã không còn thở nữa, ngay cả tim cũng ngừng đập rồi.



Lưu Vân Hi mỉm cười, không nói nhiều lời, bước tới trước mặt. Hoắc Nam Hi theo sau cô còn quay sang Hồ Bắc Khánh bên cạnh hỏi:



- Chôn sống người này có xem như là mưu sát không?



- Ta không phải là quan, sao biết rõ được?



- Thập nương, Thập nương, xin dừng bước.



Hồng Thiên Cửu đầy hiếu kỳ chạy tới, chặn trước mặt Lưu Vân Hi, hiếu kỳ nói:



- Thập nương, cô nói La thúc, ông ta … ông ta vẫn chưa chết. 
- Vậy không biết Kim Đao Trù Vương có bằng lòng ra tay tương trợ không? 



Lý Kỳ cười ha hả nói:



- Đương nhiên là bằng lòng rồi. Cứu tính mạng một con người bằng xây 7 tầng phù đồ. Công đức này ta sao lại bỏ qua chứ. Tuy nhiên, ta e là người còn lại sẽ không nhận lời.



Lưu Vân Hi ồ lên một tiếng, nói:



- Lẽ nào ngươi biết người thứ hai là ai?



Lý Tam Phúc chỉ tay về phía cửa tiệm.



Hồng Thiên Cửu nhìn theo tay hắn chỉ, kinh ngạc nói:



- Ca ca?



- Ta?



Cao Nha Nội kinh ngạc chỉ vào mặt mình, sợ hãi nói:



- Lý Kỳ, ngươi … ngươi điên rồi. Bổn Nha Nội sao có thể cứu người. Ngươi … ngươi muốn hại ta sao?



Hồng Thiên Cửu cũng cảm thấy khó hiểu, liền nói:



- Đúng vậy, thủ đoạn hại người của ca ca thật không ít. Nhưng nếu nói cứu người, ca chỉ có thể cho tiền. Lý đại ca, ca chắc chắn là đoán sai rồi.



- Đúng vậy, đúng vậy.



Cao Nha Nội gật đầu mấy cái, bỗng cảm thấy không đúng, lại reo lên:



- Tiểu Cửu, ngươi nói linh tinh gì thế? Bổn Nha Nội hại người khi nào?



Lưu Vân Hi thản nhiên nói:



- Nếu y không đồng ý, người này càng không cứu được.



Ngụ ý của lời này chính là Lý Kỳ đoán không sai. Tất cả mọi người đều kinh ngạc.



Mã Kiều thực sự không thể nhịn được nữa bèn nói:



- Mạng con người do ông trời định, há có thể là trò đùa? Cô rõ ràng chính là dụng tâm gây rối.



Lưu Vân Hi nói:



- Vì sao ngươi không nói y thấy chết mà không cứu? Y cũng không phải giống kẻ không chịu ra tay tương trợ sao? Huống hồ, người thợ săn này lại không phải do ta hại. Ta dựa vào cái gì mà nhất định phải cứu?



Tửu Quỷ bật cười ha hả nói:



- Thật đúng là thầy nào trò đấy! Tiểu Kiều, con thật quá đơn thuần rồi. Con cho rằng con người ta đều có thể giống như vi sư hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu sao?