Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1540 : Nhân triều trước, quả triều nay (1)

Ngày đăng: 07:49 30/04/20


Từ sau khi thông tin đất đai quốc hữu hóa được lan truyền ra, người dân của Thăng Long phủ hoang mang vô cùng. Họ còn quá thuần phác, thoáng chốc căn bản phản ứng không kịp được. Ý niệm đầu tiên trong lòng họ chính là triều đình không thu đất của họ, nhưng họ cũng không ngờ đất canh tác của họ có cái cây ngọn cỏ là thuộc về họ ….



Nhưng, gấp nhất không phải là họ, mà là những địa chủ đó.



Mặc dù những quan binh đó đều vô cùng khách khí, mời họ trở về hỗ trợ điều tra. Nhưng vấn đề là từ khi họ vừa tới nha phủ, đã bị gạt ở bên trong, ngay cả nửa bóng dáng quan lại cũng không nhìn thấy.



Thời gian trôi đi liên tiếp hai ngày, họ cả ngày ở đây kêu oan, kêu muốn gặp Lý Kỳ, ai nấy trong lòng đều lao lực quá độ, cổ họng cũng đã khàn đi, thật sự là rất đáng thương.



Có câu nói nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm. Những người dân này thấy quan phủ đưa toàn bộ những địa chủ này vào nha phủ, một số người dân đã từng bị những quan phủ này ức hiếp quá đang cũng lần lượt ném đá theo mưa, chạy tới nha phủ kiện họ. Chuyện này còn tốt, tội chứng của họ thật sự là đã tăng lên gấp bội. Tay của những tên văn lại đó đều đã tê rần rồi.



Sau khi Triệu Tinh Yến biết được tình hình này, thầm nói một tiếng hỏng rồi, lập tức đi tới nơi ở của Lý Kỳ. Vừa gặp Lý Kỳ, liền nói:



- Về chuyện của địa chủ hiện nay, bên ngoài càng gây càng lớn.



Lý Kỳ cười nói:



- Chuyện này ta cũng biết rồi, muội xem, những chuyện này chính là cáo trạng của những người dân đó trình lên.



Trong lúc nói chuyện, tay hắn chỉ về đống trúc thư dày cộp trên bàn.



Do vì Nam Ngô hiện giờ còn khá lạc hậu, giấy rất đắt. Mặc dù là cơ cấu triều đình, vẫn còn hơn phân nửa là dùng trúc thư làm việc.



Vậy huynh còn cười được sao? Triệu Tinh Yến liền nói:



- Huynh thật sự định nhân cơ hội này muốn tiêu diệt những địa chủ đó?



Lý Kỳ lắc đầu nói:




- Các ngươi thật sự là đáng giận vô cùng. Cái mông này của ta còn chưa ngồi nóng, các ngươi đã thêm nhiều phiền phức như vậy, ta thật sự hận là không giết chết các ngươi chút.



Nói xong, hắn cầm cáo trạng trên bàn lên quẳng xuống, hoa la hoa la đầy dưới mặt đất, nói:



- Về chuyện này các ngươi còn gì để nói?



Những người đó thấy mà như không thây gì, liền quỳ xuống, kêu khóc:



- Xu Mật Sứ oan cho ta quá! Oan uổng quá!



- Xu Mật Sứ minh xét, thảo dân thực sự không có cướp cháu gái của Trần Lão Hán, là … là Trần Lão Hán lão ta muốn cháu của lão ta đưa cho thảo dân.



- Xu Mật Sứ, thảo dân cũng không có chiếm đoạt đất đai của Lão Hoàng gia đó, là nhà họ nợ tiền thảo dân, đây là dùng để trả nợ.



- Xu Mật Sứ, thảo dân mới là oan uổng. Thảo dân cũng không quen muội phu của vợ của đệ đệ của vợ thảo dân.



……..



Những địa chủ này vừa nghe thấy Lý Kỳ hận là không sớm giết chết họ, sợ tới mức tranh nhau kẻ trước người sau kêu oan. Phương thức là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, họ có tiền như vậy đều không bắt đầu hưởng thụ, làm sao muốn chết được.



Lý Kỳ tức giận quát:



- Ngươi ở đây ồn ào chuyện gì chứ? Biến nơi đây thành cái chợ à? Có tin một mình ta cũng tặng các ngươi 50 đại bản không?



Hắn còn chưa nói dứt lời, thoáng chốc đã im lặng trở lại, ai cũng không muốn thử hương vị của 50 đại bản kia. Nhưng họ cũng không muốn từ bỏ, mở to đôi mắt đẫm lễ, bộ dạng đáng thương, “Thâm tình chân thành” nhìn Lý Kỳ.