Bạch Công Tử

Chương 1 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Một ngàn năm trước ven Tây hồ…



Vài tiểu hài tử truy đánh một cái Tiểu bạch xà đáng thương đang hoảng sợ, tuy rằng liều mạng vặn vẹo thân thể thon dài bé nhỏ, Tiểu Bạch xà vẫn không cách nào thoát khỏi sự chà đạp đầy ác ý của tụi nhỏ ! Dần dần trên thân thể mềm mại trắng tuyết kia bị đánh nổi lên từng đạo côn ngân, lớp da trơn láng bong lên cả vảy, làm cho người ta nhìn thấy mà thương xót nói không nên lời…



Ai nói tiểu hài tử thiên chân vô tà? Ai nói bọn họ là nhân chi sơ tính bản thiện? Bọn nó căn bản là một đám tiểu ác ma tùy ý! Tiểu Bạch xà vừa cố giãy dụa vừa oán hận nghĩ! Nếu không phải vì tu đạo thành tiên, nó đã sớm quay đầu lại ban cho mỗi người bọn họ một cái “Hôn” ! Hừ ~~~ không thể sát sinh… Khả nó sắp bị giết a! Ai tới thông cảm một chút cho nó, thân làm xà thiệt là khó xử!



Lũ người thật là đáng chết! Ô ô ~~ nó hy sinh như vậy, có thể hay không đặc biệt được thăng thành tiên a? Dù sao… cũng là cách mục tiêu “thăng thiên” không xa …



Còn chưa chịu ngừng tay? ! Đánh nữa là thật sự tiêu mạng luôn a !



“Tê ——” kêu thảm một tiếng, lục mâu trong suốt nhìn trừng trừng hướng tiểu hài tử đang sắp xuống tay, lúc này chỉ còn cách sống lưng nó có bảy tấc! Tiểu Bạch xà ai oán rúc mình vào bụi cỏ thấp, mệt mỏi không thèm nhúc nhích …



Toàn bộ tự trách mình… còn có ích gì đâu ! Cũng tại nó tham ăn bò ra ăn vụng cỏ linh chi ~~~ kết quả… Lão thiên có muốn phạt nó cũng đừng hiệu nghiệm mau như vậy chứ? ! Ô ô ~~ chết là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn a ~~~ nó tốt xấu gì cũng tu hành 120 năm, liền như vậy mà đi gặp diêm vương… Sẽ bị lão cười chết a ! Nó không muốn trên mộ chí của chính mình thượng viết “Tên tiểu xà này vì tham ăn mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ” ! Nếu nó cũng có mộ chí này nọ như vừa mới nói nha…



Ngay tại lúc Tiểu Bạch xà nản lòng thoái chí nằm chờ chết, một thư sinh qua đường phát hiện trong rừng cây đang diễn ra một màn trình diễn nho nhỏ “Giết xà án “, hắn vốn định lờ đi, đột nhiên nghĩ đến, nếu đem da xà bán, còn có thể kiếm vài đồng trinh mua bút mà! Hơn nữa có thể chử một chén xà canh giải đỡ thèm… ( bó tay =))



“Uy! Các ngươi như thế nào có thể khi dễ một tiểu sinh linh vậy? !” Trừng to mắt, thư sinh lấy bộ dáng trịnh trọng, bắt đầu lên tiếng răn dạy. Bọn nhỏ vì sự xuất hiện của hắn mà dừng lại động tác! Tiểu hài tử thời nay thật là… Không ai từng dạy qua cho bọn chúng phải tôn trọng thứ gì có thể ăn hay sao? Nếu không ăn thì đừng mang ra làm trò đùa…


“Ách xì!” Một vị công tử áo trắng dung mạo tuấn tú như ngọc đứng dựa người vào đoạn kiều (cây cầu nhỏ), thân thể đơn bạc tựa hồ rốt cục chịu không nổi đành run rẩy đứng lên! Mưa theo đường nét duyên dáng trên thân thể hắn đều đều rơi xuống, bạch y như dán dính vào da thịt, ôm quanh cơ thể phấn nộn như ẩn như hiện. Vị bạch y công tử này tuy rằng mày liễu cong như vầng trăng khuyết, đôi mắt quả hạnh to đen trong suốt như xuân thủy, răng trắng bóng như ngọc mài, cánh môi anh đào đỏ hồng như tô son, toàn thân không có chỗ nào mà không làm cho người ta ánh mắt phải tỏa sáng, hô hấp dồn dập vì mị lực! Đáng tiếc… một cỗ xuất trần phiêu dật nhưng tựa như kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương, trăng trong nước), làm người ta chỉ dám nhìn xa mà không dám tới gần. Ít nhiều cũng vì mạt khí chất này, bằng không hắn sớm đã bị nam nữ phong tình tận dụng thời cơ mang ra ăn kiền mạt tịnh !



Về phần tại một thời đại hỗn loạn đen tối một vị công tử đẹp như vậy, như thế nào lại ngốc nghếch đứng dưới mưa! Ai —- không cần hoài nghi, hắn chính là Tiểu Bạch xà một ngàn năm trước bị thư sinh cứu lên, hiện tại hắn sắp công đức viên mãn, cho nên cẩn tuân lời thề, tìm đến thư sinh kia để báo ân! Chính là… Hắn ở trong sơn động ngồi chồm hổm chừng một ngàn năm qua, đã sớm quên nên ở cùng phàm nhân như thế nào, huống chi chính mình vẫn là một con rắn…



Kết quả, hắn lúc đi dạo tới lui vài vòng, lại gặp một gánh hát diễn vở Bạch xà truyền mà ai cũng thích, lập tức quyết định ‘ngựa chết cũng kiên quyết làm thành ngựa sống’! Nếu bạch xà mẫu dùng loại phương pháp này có thể đem người kia dẫn dụ tới, hắn bất quá cũng chỉ là muốn cho ân nhân “nhận thức” một chút, hẳn là sẽ không đến nỗi trắc trở đi! Cho nên, rõ ràng dùng ngón chân cũng có thể bấm đốt ngón tay ra hôm nay có mưa, Bạch công tử vẫn là làm đúng kịch bản đem tán để qua một bên, chờ ân nhân hảo tâm mau tới cùng mình hợp diễn vở “Tây hồ mượn tán” !



Nhưng…



“Ách, ách …xì!” Như thế nào còn không thấy người đến? ! Đừng nói là hắn một ngàn một trăm hai mươi năm công lực cũng tính sai đi! Ảo não ghé vào lan can cầu, Bạch công tử suy sụp rũ cả hai vai. Tại sao có thể như vậy… Hắn đã tính đến ba mươi bảy lần! Thư sinh chuyển thế hôm nay nhất định sẽ mang theo tán có lưu bắc đẩu thất tinh đồ án đi qua đoạn cầu này. Theo như hắn tính toán là giờ tý sẽ bắt đầu, nhưng chờ tới bây giờ đã sắp quá ngọ, vẫn không thấy người nào mang tán như vậy đi đến!



Lúc mới đầu hắn còn có thể thực hưng phấn kích động, lại còn đoán xem ân nhân sẽ có bộ dáng gì, là nam hay là nữ, nhưng không biết có phải là nhiệt tình cũng có thể bị mưa kiêu tức, hắn hiện tại chỉ cầu đến thấy cẩu cũng tốt a! Đừng nói là hắn chỉ mới như vậy thôi đã ngã gục… Cho dù hắn là xà tiên sẽ không sinh bệnh, nhưng cũng biết lạnh không phải hay sao? ! !



Ai —- sớm một chút hoàn thành nguyện vọng của thư sinh, hắn cũng sớm một chút đắc đạo phi thiên a… Động vật muốn đắc đạo, lão thiên gia sẽ sắp đặt cửu đại kiếp nạn sổ, mỗi một kiếp nạn đều phải chịu sét đánh te tua! Ngẫm nghĩ Bạch công tử hắn bản tính tinh khiết lương thiện, thường xuyên lén giúp đỡ những người tình cờ đi lạc trong núi. Hơn nữa một ngàn năm đã nhịn đi thú tính, thà hy sinh chính mình cũng nhất định không đả thương người khác, cảm động đến Thiên Lôi. Cho nên, chín lần sét đánh kia đều là có ý tứ, nửa điểm cũng không có đem hắn đánh quá. Hắn vận thật là tốt, sẽ không tới nỗi ngay hôm nay liền hết tốt đi? !



“Ai —-” sâu kín than nhẹ một tiếng, Bạch công tử quyến rũ bị mưa trêu chọc làm cho ướt nhẹp, mái tóc đen nhánh sau lưng buông rũ xuống. Hắn xấu xa tự nghĩ: “Nói không chừng thư sinh kia chuyển thế thật sự thành một lão cẩu! Đến lúc đó, ta sẽ tìm một thiên hạ đệ nhất cẩu mẫu cấp cho nó, sau đó lại mang cho hoàng đế lão tử nuôi dưỡng, như vậy vinh hoa phú quý, kiều thê mỹ quyến liền đều đạt thành ! Về phần thiệt tình chân ái… Ha hả ~~~ cẩu chẳng lẽ còn có tư tưởng đó nữa sao? !” Hiển nhiên khi nói lời này hắn đồng thời đem chuyện chính mình cũng là một con rắn quên mất tiêu…



Lời vừa nói giống như lập tức linh nghiệm, ngay tại thời điểm hắn đắm chìm trong vọng tưởng của chính mình, một tiếng chó sủa đột nhiên từ phía sau vang lên! Khiếp sợ xoay người lại, Bạch công tử quăng mất hình tượng trừng lớn con mắt lên, sống chết nhìn chằm chằm con cẩu tựa hồ đã phát hiện chân thân chính mình mà điên cuồng kêu thảm: “Không, không thể nào! Ta, ta không phải thực tâm nguyền rủa ngươi a!”