Bảo Bối

Chương 82 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Đợi chờ, không đợi được các ca ca đáp lại, nghĩ rằng các ca ca không có nghe rõ ràng, Tiểu Bảo hướng tới các ca ca đang không ra một tiếng, nói lại một lần: “Ca ca, song tu.”



Nhiếp Chính là người đầu tiên lấy lại tinh thần: “Nhị đệ, đem Bảo ôm lại đây, đừng đông lạnh nhóc.”



“A!”



Diệp Địch tâm hoảng hoảng đem Tiểu Bảo ôm đến trên giường, Nhiếp Chính kéo qua chăn trụ hai người.



“Cục cưng…” Diệp Địch muốn hỏi, lại sợ. Cục cưng nói song tu, là, là cùng đại ca, hay là, cùng “Bọn” hắn?



Nhiếp Chính nhìn Tiểu Bảo hỏi: “Bảo, ngươi vừa rồi…”



Tiểu Bảo thành thật trả lời: “Cùng, Đại ca ca, song tu.”



Một viên cự thạch đập vào trong lòng ba người, nhấc lên cuộn sóng.



Lam Vô Nguyệt đi đến bên cạnh bàn, châm ngọn đèn, trong phòng sáng ngời, ba người tinh tường thấy được ửng đó trên mặt Tiểu Bảo còn chưa thối lui. Phấn phấn nộn nộn , rất là khả ái. Lam Vô Nguyệt nhìn về phía nơi khác, tâm so với bình thường nhảy nhanh hơn rất nhiều. Diệp Địch quỳ gối bên giường, ánh mắt phức tạp.



Nhìn nhìn Mỹ nhân ca ca, Hảo ca ca cùng Quỷ ca ca, vui sướng trong lòng do được Đại ca ca chấp nhận nay biến thành khẩn trương, Tiểu Bảo bất an nói: “Ca ca… Song tu… Trị, bệnh…”



Nhiếp Chính sờ sờ mặt Tiểu Bảo, mặt ngoài bình tĩnh nói: “Bảo, vết thương trên người ngươi còn chưa có khỏi ni, không vội. Hiện tại cũng đã muộn, mau ngủ đi.”



Tâm đau đớn, Tiểu Bảo hướng vào ổ chăn rụt lui, cúi đầu nói: “Đã muốn, tốt lắm… Quỷ ca ca… Song tu…”



Diệp Địch nhìn đại ca, vội vàng nói: “Cục cưng mệt mỏi, ngủ ngủ. Chờ cục cưng tốt lắm, lại song tu.”



“Không mệt.” Tiểu Bảo lại càng bất an nhìn nhìn Mỹ nhân ca ca đang cúi đầu không nhìn cậu, nhìn nhìn lại Quỷ ca ca không có tiếu dung, lại nhìn nhìn Hảo ca ca đang thần sắc kích động, tâm tràn đầy chờ mong trước khi tiến vào lập tức ngã vào vết nứt. Các ca ca, không muốn.



Tâm một trận chua xót, Tiểu Bảo nhắm mắt lại, tựa hồ là muốn ngủ.



“Nhị đệ, Tam đệ, các ngươi cũng nhanh đi ngủ đi.”



“A, ai.”



Liếm liếm cái miệng phát khô, Diệp Địch luyến tiếc rời đi bên giường, màng tai bởi vì tim đập quá kịch liệt mà phồng lên. Cục cưng vừa mới nói song tu, là muốn cùng đại ca, hay là… Cũng nguyện ý cùng hắn a?
Nhiếp Chính cũng không miễn cưỡng, lấy qua y phục phủ lên, sau đó xuống giường. Vỗ vỗ A Mao còn chưa có hoàn hồn, đang nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, hắn nói: “Đi thôi, sự tình liên quan Bảo, mấy huynh đệ chúng ta thương lượng.”



A Mao thất hồn lạc phách , còn chưa có từ bất an trong đáy lòng phục hồi tinh thần lại, Lam Vô Nguyệt trực tiếp đem hắn túm đi ra ngoài. Cửa đóng lại, Diệp Địch mỹ mãn ở bên người Tiểu Bảo nằm xuống, nhịn không được cười nhẹ. Cục cưng muốn cùng hắn song tu đâu, ha ha, ha ha a.



Vào phòng, A Mao hướng tới Nhiếp Chính sốt ruột mở miệng, nhưng hắn lại không thể nói chuyện. Hai tay bắt lấy tay Nhiếp Chính, trong mắt A Mao có lệ. Nhiếp Chính thấy tình trạng này nhanh chóng nói: “A Mao, ta đã biết, Bảo chính miệng nói . Ta không có trách ngươi, lúc trước chúng ta không phải đã nói tốt lắm sao? Chuyện ta muốn cùng ngươi thương lượng chính là cùng Bảo song tu. Đến, trước ngồi xuống.”



Đem A Mao ấn ngồi ở trên giường, Nhiếp Chính ở trên ghế ngồi xuống, nói: “A Mao, Bảo đến phòng ta là tới theo chúng ta song tu, cậu nhóc muốn chữa bệnh cho chúng ta.”



Thân mình A Mao nháy mắt cứng ngắc, trong mắt bối rối đi một ít, nguyên lai không phải hắn đem a Bảo làm đau , a Bảo mới rời đi hắn.



“A Mao, Diệp Địch cùng Vô Nguyệt là huynh đệ ta, ngươi cũng là huynh đệ của ta. Bảo rời không được chúng ta, cùng với chúng ta song tu, chữa bệnh cho chúng ta. Cự tuyệt của chúng ta sẽ làm cậu nhóc thương tâm, khiến nhóc cho rằng chúng ta không thích nó. Ta đã nghĩ qua, chúng ta cùng nhau sủng Bảo được không? Cùng nhau làm ca ca mà nhóc thích nhất, cùng nhau cho nhóc hạnh phúc.”



A Mao nhìn qua, khóe miệng run run.



“A Mao, đừng để ý người khác nói ngươi cái gì, ngươi ở trong mắt chúng ta chính là A Mao, là hảo huynh đệ đáng giá phó thác. Hiện tại sư phó không ở đây, bên ngoài lại có hỗn đản Lâm Thịnh Chi, mấy người chúng ta càng phải kết thành một sợi dây thừng. Bảo chính là người thắt dây, nhóc đem bốn người chúng ta kết cùng nhau.”



A Mao hô hấp trầm trọng, hắn xoa xoa ánh mắt.



“A Mao, ngươi nguyện ý sao? Nguyện ý làm cho chúng ta cùng ngươi có được Bảo?”



A Mao nặng nề gật đầu, nước mắt trào ra.



Đôi mắt Nhiếp Chính cũng đỏ: “A Mao, cám ơn ngươi.”



Đại lực lắc đầu, môi A Mao run rẩy lợi hại, hắn đi đến trước mặt Nhiếp Chính hai tay đè lại bờ vai của gã, không tiếng động nói câu: “Đa tạ.”



“Giữa huynh đệ, cần gì nói đa tạ?”



Ấn lên tay A Mao, Nhiếp Chính hướng hắn gật gật đầu.



Lam Vô Nguyệt càng không ngừng hít sâu, trong lòng các loại tư vị đều có. Y đi ra ngoài, nhìn về thái dương dâng lên phía xa xa, trước mắt cũng là vẻ tươi cười mang theo nước mắt ngọt ngào của Tiểu Bảo.



>>Hết