Bảo Bối

Chương 84 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Chưa từng cảm thấy Mỹ Nhân ca ca thân cận như thế, oa ở trong lòng ngực ca ca, chỉ là nghe tim đập của y, cậu đều cảm thấy cả trái tim tràn đầy hạnh phúc, hạnh phúc được ca ca yêu thương. Là yêu thương bất đồng với các thúc thúc bá bá thẩm thẩm, là yêu thương bất đồng cùng sư phó sư nương, là yêu thương bất đồng cùng nương.



Lam Vô Nguyệt cũng lẳng lặng mà nghe tiếng tim mình nhảy , không hề sắp nhảy ra như vừa rồi, mà là bình tĩnh, bình tĩnh mang theo thản nhiên nào đó. Hô hấp mang theo vui sướng của người trong lòng ngực xuyên thấu qua tươi cười của nhóc truyền tới tâm phế của mình, Lam Vô Nguyệt ở trong bình tĩnh này cũng cảm nhận được vài phần vui sướng. Không có đi tìm tòi nghiên cứu loại tình cảm vui sướng này là sao, y chỉ biết Tiểu Bảo là Tiểu Bảo, là người đời này y cũng không thể buông ra.



Nghỉ ngơi đủ rồi, Lam Vô Nguyệt buông ra Tiểu Bảo ngồi dậy, người đang buồn ngủ lập tức mở mắt. Lam Vô Nguyệt vừa mặc xiêm y, vừa nói: “Tiểu Bảo, ca ca đi hậu sơn, ngươi ngoan ngoãn ngủ, ta đi tìm A Đột cùng Tiểu Bối đến với ngươi.”



Các ca ca phải đi làm chính sự, Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu, nhắm mắt lại. Cho Tiểu Bảo đắp kĩ chăn, Lam Vô Nguyệt vừa đi ra ngoài. Bởi vì hậu sơn có độc, A Đột cùng Tiểu Bối đều không có đi qua. Làm cho Tiểu Bối cùng hai A Đột ở trong sân chơi đùa vào nhà bồi Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nửa là bất an, nửa là ngượng ngùng mà bỏ tới hậu sơn. Hy vọng đại ca cùng Nhị ca không cần chê cười y.



Tới hậu sơn vừa nhìn thấy Nhị ca, trong lòng Lam Vô Nguyệt lập tức không còn ý niệm gì trong đầu, y cúi người bước nhanh đi vào bên người Nhị ca đang ngồi xổm sau tảng đá lớn, nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca, xảy ra chuyện gì?” sắc mặt Nhị ca thật không tốt.



Diệp Địch cau mày nói: “Vừa rồi có ba bốn người đã tới, ở bên ngoài nhìn hơn nửa ngày, còn ở trên mặt đất nhiều lần vẽ tranh.”



“Có thể nhận ra là môn phái nào không?”



“Nhận thức không ra, đều là mặc xiêm y người thường.”



Lam Vô Nguyệt mắt bộc lộ hàn quang: “Bọn họ có hút vào Túy sinh mộng tử ?”



“Bọn họ không có tới gần, có thể cũng là sợ ta hạ độc, bất quá hôm nay sương mù trong rừng nồng đậm, bọn họ hẳn là có hút vào một chút.” Diệp Địch quay đầu: “Mấy người kia nhất định là không có hảo ý.”



Lam Vô Nguyệt ngẫm lại nói: “Nhị ca, chúng ta không thể đợi nữa . Ta ở trong này nhìn, ngươi đi tìm đại ca cùng A Mao, hôm nay chúng ta liền dọn nhà đến nhai cốc đi.”



“Hảo!”



Diệp Địch cong thân thể rất nhanh rời đi. Lam Vô Nguyệt ngồi ở phía sau tảng đá, nhìn chăm chú đường nhỏ lên núi đầy bụi gai, hiện tại đã bị người giẫm lên ra một con đường rõ ràng.



Trong khách điếm lớn nhất Kiến Trữ trấn ngụ đầy giang hồ “Nghĩa sĩ” đến từ các nơi. Một ngày trước, võ lâm minh chủ Lâm Thịnh Chi cùng Tước trang trang chủ Phan Linh Tước đã đến, được mọi người vốn đã bị một đám bạch ong cùng một đống độc vật biến thành chật vật không chịu nổi vô cùng ủng hộ. Lâm Thịnh Chi đương nhiên vẫn là thao thao bất tuyệt, ý tứ không ngoài việc Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt lang tâm cẩu phế mưu hại Nhiếp gia ý đồ cướp lấy Nhiếp gia đao, sau khi sự tình thất bại lại đổ lên trên người hắn, hiện giờ người trong võ lâm phải đồng tâm hiệp lực diệt trừ Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt, vì võ lâm trừ hại. Lâm Thịnh Chi không sợ hãi Nhiếp Chính ra mặt, Nhiếp Chính đã bị hắn tra tấn đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, ai mới tin hắn là Nhiếp Chính? Cho dù có người tin tưởng, hắn cũng sẽ diệt trừ đối phương, không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội lật ngược mình.



“Mọi người trước tiên ở nơi này tạm tu dưỡng, hai ngày sau hỏa long mà Đường môn phái ra sẽ đến. Cử chỉ vì võ lâm trừ hại lần này, mỗi môn phái bao gồm Đường môn ở bên trong đều tận lực tương trợ, Lâm mỗ vô cùng cảm kích. Chỉ cần chúng ta công lên núi, Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt cho dù có chắp cánh cũng không thể bay. Mong rằng chư vị không cần bởi vì tổn thương trước đó mà tâm sinh ra sợ hãi, tà không thể áp chính, ta chắc chắn lấy năng lực của võ lâm có thể bắt hai tên đạo chích kia.”



“Đúng vậy đúng vậy, minh chủ nói rất đúng.”



“Minh chủ nói quá đúng! Chúng ta đồng tâm hiệp lực, tại sao phải sợ Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt?”



“Đúng vậy a đúng vậy.”



“Đường môn nguyện ý phái ra hỏa long, thật sự là quá tốt!”



“Có hỏa long của Đường môn, chúng ta cũng không cần sợ đám độc vật này!”



Đưa tay ý bảo mọi người im lặng, Lâm Thịnh Chi đang muốn nói chuyện, liền có người vội vàng lại đây nóng lòng nói: “Minh chủ, người chúng ta buổi sáng phái ra đi thăm dò địa hình đột nhiên té xỉu !”
“Ca ca, song tu.” Nhắc lại một lần.



Nhiếp Chính cùng Diệp Địch chỉ cảm thấy trong động nóng quá, Nhiếp Chính rất nhanh nói: “Nhị đệ, ngươi tới đi.”



“Đại ca!” Đè lại thân thể đại ca, Diệp Địch mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ta, ta đi, ta cũng đi, hậu sơn nhìn xem, ngươi tới, ngươi tới.”



Cầm tay Diệp Địch, Nhiếp Chính mỉm cười nói: “Nhị đệ, huynh đệ chúng ta còn khách khí cái gì? Ba người chúng ta đều là chân chính theo Bảo song tu qua, trừ ngươi ra . Ngươi khi đó ý thức không rõ, Bảo lại bị thương nặng. Ngươi tới đi, số lần ta cùng Bảo song tu nhiều nhất. Ngươi đừng cùng đại ca khách khí .”



Nói xong, hắn đem người trong lòng ngực ôm xuống dưới, lấy qua nạng đứng lên.



“Đại, đại, đại ca…” Diệp Địch cũng kích động đứng lên, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào.



Thấy Quỷ ca ca muốn đi, Tiểu Bảo đưa tay bắt lấy: “Quỷ ca ca, song tu.”



Nhiếp Chính khom người hôn miệng Tiểu Bảo, khàn khàn nói: “Quỷ ca ca không có quên, bất quá Bảo, song tu chỉ có thể hai người, ngươi trước cùng Hảo ca ca song tu, cuối cùng sẽ cùng Quỷ ca ca song tu được không?”



“Quỷ ca ca, đi đâu?”



Nhiếp Chính đứng thẳng thân thể: “Chờ ngươi cùng Hảo ca ca song tu xong rồi, Quỷ ca ca sẽ trở lại .”



Tiểu Bảo vừa nghe Quỷ ca ca vẫn là muốn cùng mình song tu, yên tâm nới lỏng tay. Vỗ vỗ bả vai Nhị đệ, Nhiếp Chính nói: “A Mao đem dược của Tiểu Bảo thu trong hòm thuốc của sư phó, ngươi theo ta qua lấy.”



“A.”



Diệp Địch hoảng đến mức chỉ biết gật đầu , nhưng trong lòng cũng là vui sướng vạn phần, không phải bởi vì có được Cục cưng , mà là bởi vì Cục cưng “Nguyện ý” cùng hắn song tu, Cục cưng muốn ca ca này. Dìu đại ca, đần độn mà đem đại ca đưa đến sơn động để dược liệu, lại tìm ra dược Tiểu Bảo, tay Diệp Địch đều run rẩy.



Nhiếp Chính thừa dịp lúc Tiểu Bảo không ở đó dặn dò: “Sư phó công đạo qua Bảo còn nhỏ, không thể xuất tinh quá sớm, ngươi đừng quên.”



“Ân.” Diệp Địch thật mạnh gật đầu, nắm chặt hai viên dược trong tay.



Nhiếp Chính đẩy g hẩyn: “Mau đi đi, đừng làm cho Bảo chờ sốt ruột.”



“Đại ca…” Diệp Địch có chút sợ, hắn sợ tự mình làm không tốt. Lần trước hắn đều không nhớ rõ mình là làm sao cùng Tiểu Bảo song tu.



“Đi thôi. Nhìn thấy Tiểu Bảo ngươi liền biết nên làm sao.”



Nhiếp Chính thực sự yên tâm mà đem Diệp Địch đẩy ra ngoài, hạ phúc cũng là ẩn ẩn nóng lên.



>>Hết