Boss Là Nữ Phụ

Chương 2018 : Sênh ca vạn dặm (19)

Ngày đăng: 18:49 01/05/20


Thời Sênh cảm thấy mình không thể tiếp tục nói chuyện với cô nhóc tự coi mình là thông minh này nữa, cô nghiêng đầu nhìn xuống đất, “Ngày mai tớ sẽ rời khỏi đây.”



Hạ Sơ lại gần cô, gương mặt nhỏ khẩn trương, “Tại sao chứ? Tớ đã nói với anh tớ rồi, anh ấy sẽ không đuổi cậu đi đâu. Bây giờ chúng ta đang ở trong vũ trụ đấy, một mình cậu rời đi thì về kiểu gì được.”



Thời Sênh mím môi, trầm mặc mấy giây rồi mới nói tiếp: “Đây là chuyện của tớ, không thể để liên lụy đến các cậu được.”



“Tại sao lại là chuyện của cậu, chẳng phải chúng ta là bạn bè hay sao? Giữa bạn bè với nhau chẳng lẽ không nên giúp đỡ lẫn nhau hay sao?”



Bạn bè?



Lần đầu tiên gặp mặt cô đã muốn ra tay giết cô ấy đấy.



Thế mà cô ấy vẫn muốn coi hai người là bạn.



Người này có phải bị ngốc rồi không?



Trong lòng Thời Sênh đã nghĩ sẵn nhiều ý nghĩ, chuẩn bị châm chọc cô gái trước mặt, để cô bé đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.



Nhưng vừa ngẩng đầu lên cô đã nhìn thấy đôi mắt của Hạ Sơ, đó là một đôi mắt trong suốt, như chứa đựng hàng nghìn hàng vạn tinh quanh của ngân hà, long lanh trong sáng.



Ánh mắt của Hạ Sơ quá tập trung và chân thành, làm nghẹn lại những lời châm chọc Thời Sênh đã chuẩn bị sẵn.



Cô thay đổi đề tài, “Cậu và tớ quen biết mới được bao lâu chứ, gọi gì là bạn bè.”



Bạn bè à…



“Cái này thì liên quan gì đến thời gian quen biết chứ?” Đôi mi dài như cánh bướm của Hạ Sơ khẽ động, chớp nhẹ hai cái, cánh môi màu hồng phấn hé mở rồi lại khép lại, “Tớ thích cậu, cho nên cậu chính là bạn của tớ, tại sao lại cứ phải làm cho phức tạp lên thế nhỉ?”



Thời Sênh nhìn quét qua gương mặt trắng ngần của Hạ Sơ. Lúc này cô đang đứng rất gần Hạ Sơ, gần đến mức chỉ cần cô giơ tay ra là có thể bóp cổ cô ấy, hung hăng bẻ gãy.



Thời Sênh lùi lại phía sau, tránh đầu ra nói: “Tớ không thể ở lại đây được.”



“Tại sao?”



Hạ Sơ cố chấp hỏi Thời Sênh tại sao. Thời Sênh chỉ có thể dùng Hạ Lân ra làm bia đỡ đạn. Cô không biết người Thời gia cố kỵ Hạ gia bao nhiêu, cô ở đây liệu có an toàn hay không, có mang đến nguy hiểm cho cô ấy không …




Hạ Lân từ chối lời mời của đồng liêu, còn chưa cởi bỏ quân trang đã đi thẳng đến phòng Hạ Sơ.



Hạ Sơ và Thời Sênh đang ở trong phòng chơi game. Có lẽ Hạ Sơ không có tế bào chơi game, cho nên dù là trò chơi rất đơn giản cô cũng không chơi được, không ngừng mắng Thời Sênh, cứ bắt phải đánh chết cô trong trò chơi mới thôi.



Thời Sênh nhìn nhân vật ngã xuống đất, trên màn hình ảo nhảy ra mấy khung đối thoại.



Bây giờ mọi người đều chơi trò chơi ảo 3D. Mấy trò chơi nhỏ này, Thời Sênh nhắm mắt cũng qua được, nhưng Hạ Sơ cứ ở bên cạnh làm loạn, chết gí ở giữa đường.



Trước đây chơi game ở nhà, Thời Oanh muốn tìm cô chơi, cũng y hệt như vậy…



Thời Sênh có chút hoảng hốt, cảm giác có người đang nhìn cô, chợt quay đầu lại, nhìn ra bên ngoài phòng.



Hạ Lân kinh ngạc, năng lực cảm nhận thật mẫn cảm.



Biết mình bị phát hiện, hắn ổn định lại tâm trạng, đẩy cửa bước vào, “Tiểu Sơ.”



Hạ Sơ đứng lên, nhào vào lòng Hạ Lân, ngước gương mặt nhỏ nhắn lên hỏi hắn, “Anh, chúng ta thắng rồi à?”



Hạ Lân xoa đầu Hạ Sơ theo thói quen, ngữ khí dịu dàng, “Ừ, thắng rồi.”



“Em biết ngay là anh trai lợi hại nhất mà.” Hạ sơ không hề keo kiệt khen ngợi anh trai nhà mình, sự vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng.



Cô vui vì anh trai cô.



“Tiểu Sơ, em đi lấy cho anh chút đồ ăn được không?”



“Vâng, anh ngồi đây nhé.” Hạ Sơ không đi ra ngoài ngay, mà nhìn Thời Sênh, “A Sênh, cậu có muốn ăn gì không?”



Thời Sênh lắc đầu.



“Vậy tớ lấy cho cậu bánh đậu cuộn.”



Thời Sênh: “…”