Boss Là Nữ Phụ

Chương 52 : Thế giới tu chân (1)

Ngày đăng: 22:05 28/04/20


Chương 52THẾ GIỚI TU CHÂN (1)



Thời Sênh vừa mở trừng mắt đã nhìn thấy ngọn lửa vô cùng vô tận, mà cô đang đứng trong lửa, da bỏng rát, miệng khô khốc, tóc sớm đã hóa thành tro bụi.



Quần áo trên người không biết làm bằng gì mà không hề tổn hại, nhưng vẫn không chống đỡ được nhiệt độ nóng rực đó.



“Mẹ kiếp, chọn thật đúng thời gian đó!” Đây là muốn thiêu chết bản cô nương đây mà!



Thời Sênh nhìn xung quanh, muốn tìm chỗ thoát ra.



Nhưng ở đây chỉ có lửa, vô cùng vô tận, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không nhìn được bất cứ thứ gì.



Sóng khí nóng rực hết tầng nọ tới tầng kia cuộn tới, cô tỉnh lại lúc nàychỉ cảm thấy không thể chống đỡ được, thậm chí còn nghe thấy lớp da lộ trần ra bên ngoài của mình bị nướng kêu tanh tách.



Lật bàn! Đây là nơi quái quỷ gì vậy?



Chờ ra ngoài rồi, bà đâysẽ nói chuyện nhân sinh với mi.



“Sư thúc, sư thúc, người tỉnh lại đi. ”



“Sư thúc, tỉnh lại đi…”



Âm thanh cao vút vang lên khắp cả không gian.



Có người?



“Sư thúc, đây là ảo cảnh, người mau tỉnh lại đi!”



Thời Sênh ngây ra, cặp mày lá liễu hơi nhăn lại, ảo cảnh?



Cô đã vào tiểu thuyết huyền ảo rồi?



Mẹ nó chứ, cứ coi như là tiểu thuyết huyền ảo, sao vừa vào đã là ảo cảnh?Đây là kiểu logic gì vậy?



Cắn răng, Thời Sênh nhắm mắt, để mình trầm tư, tiếng lửa thiêu đốt xung quanh dần xa, nhiệt độ cũng dần hạ xuống, đau đớn toàn thân biến mất, cô cảm giác được một luồng hơi mát lạnh.




Thương Thù rất hận, hận Diệp Thanh Thu.



Nhưng càng hối hận nhiều hơn.



Di nguyện của nàng là không được để Ngọc Tiêu chết, nếu có thể, nàng muốn cả đời được ở bên cạnh Ngọc Tiêu.



Nàng muốn báo thù.







“Sư muội còn chưa tỉnh sao?”



“Bẩm sư phụ, chưa ạ. Sư tôn nói… tu vi của sư thúc đã lùi lại… rõ ràng sư thúc sắp Trúc Cơ rồi… Nếu sư thúc Trúc Cơ trong năm nay, vậy ngài ấy chính là đệ tử Trúc Cơ trẻ nhất của Phiêu Miểu Tông, giờ đều bị hủy hết rồi, nếu sư thúc biết nhất định rất buồn.”



“Haizz…”



Thời Sênh hồi phục ý thức, liền nghe được tiếng thở dài thườn thượt đó.



“Sư thúc, người tỉnh rồi?” Tiếng nói ngạc nhiên mừng rỡ của nữ tử vàng lên bên tai Thời Sênh, “Sư phụ, người mau đi gọi sư tôn. ”



Huyệt thái dương của Thời Sênh đột nhiên giật giật, sưng đau khó chịu, một lúc lâu sau mới bình phục lại, thấy đứng bên cạnh giường chính là thiếu nữ trước đây mà cô từng nhìn thấy lần tỉnh lại đầu tiên.



Lâm Nhất Nhất, đệ tử của Thiên Tận Phong, xưa nay có quan hệ khá tốt với nguyên chủ.



“Ta ngủ bao lâu rồi?” Thời Sênh liếm liếm bờ môi khô khốc, tiếng rất khan, họng như lửa đốt, nuốt cũng thấy khó.



“Ba ngày rồi. Sư thúc, người uống miếng nước, sư tôn sắp tới rồi.” Lâm Nhất Nhất quay người rót một li nước, cẩn thận đem cho Thời Sênh uống.



Nước mát lạnh, nhuận họng, Thời Sênh mới cảm thấy đỡ hơn một chút.



Cô nhìn trang trí sơ sài xung quanh, ánh mắt rủ xuống, tia sáng u ám bị chặm dưới mí mắt.



Đây chính là bi kịch bị đẩy lùi tu vi của nguyên chủ rồi.