Boss Là Nữ Phụ

Chương 55 : Thế giới tu chân (4)

Ngày đăng: 22:05 28/04/20


Chương 55THẾ GIỚI TU CHÂN (4)



Rừng Tử Vong có không ít linh thú, cấp không cao lắm, chỉ cần gặp phải Thời Sênh là coi như cầm chắc cái chết thảm.



Cứ thẳng đường mà đi, cuối cùng cũng tìm thấy cái cây đỏ kia.



Đúng là màu đỏ. Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều thắm một màu đỏ rực.



Vì sao cô biết bên trong là màu đỏ ư?



Vì cô chặt cái cây luôn rồi còn đâu nữa.



Theo thuỷ tính thì cái cây đó được coi như đạo cụ đặc biệt, nhưng mãi cho đến khi Thời Sênh xẻ nó ra rồi, vẫn chẳng thấy gì đặc biệt.



Chẳng lẽ vì bản cô nương đây không phải nữ chính nên mới không thể phát sinh chuyện gì?



Không lẽ giờ đạo cụ trong kịch bản cũng ẩn giấu sâu thế à? Thật là đáng sợ mà!



Cây: “…” Mẹ nó, cho ta một cơ hội được toả sáng coi nào, mới gặp đã chặt luôn rồi, phản ứng gì cho nổi?



Chặt cây xong, Thời Sênh ngồi thở trên thân cây, ngửa mặt nhìn trời và chờ nam chính.



Cô biết, nữ chính sẽ gặp được nam chính ở tại thân cây này, nhưng hắn xuất hiện như thế nào thì chỉ có tác giả biết mà thôi.



Cô ngồi chờ đến nỗi sắp biến thành Hòn Vọng Phu cũng chẳng thấy hắn ta đâu.



Không lẽ khu rừng này không chỉ có mỗi cái cây đỏ này thôi sao?



Chắc phải đi vài vòng xem xét thử.



Thời Sênh đi vài vòng xung quanh, chẳng thấy có cái cây đỏ nào nữa, chỉ thấy vài con linh thú ngập ngừng. Sau khi “xử lý” xong vài con linh thú đó, cô quay lại chỗ thân cây cũ thì thấy có một người.



Ai da…



Thời Sênh sờ thanh trường kiếm mà Ngọc Tiêu đưa cho cô lúc chuẩn bị rời đi, bước vài bước lại gần kẻ kia, lấy kiếm đâm vào lưng y.




Nam chính cũng chẳng phải người tốt lành gì, nếu như lúc đầu không được nữ chính nhiệt tình chăm sóc, lại phải nghe những lời này, cộng thêm vết thương mà nữ chính gây ra…



Nghĩ đến cảnh tượng đó, lại thấy có một chút phấn khích.







Thời Sênh cảm thấy hình như tác giả không bắt nữ phụ tự tìm đường chết thì cô ta không vui hay sao ấy.



Ba ngày sau khi tạm biệt nữ chính, họ lại gặp nhau!



Trái đất tuy tròn, nhưng chỉ ba ngày mà cũng đi hết một vòng rồi sao?



Diệp Thanh Thu cũng bất ngờ khi gặp lại cô.



“Cái gì đuổi theo muội ở đằng sau đấy?” Thời Sênh hỏi Diệp Thanh Thu.



Đúng vậy, bọn Diệp Thanh Thu đang chạy thục mạng, phía sau có cái gì đó lớn lắm đang đuổi theo sau.



Lớn cỡ nào cơ?



Cô làm sao mà biết được chứ?



Nhìn vào rừng cây phía sau, cô tự hỏi, cái “thứ” ấy lớn cỡ nào?



“Rồng!”. Diệp Thanh Thu lời ít ý nhiều.



Cái trò gì thế?



Rồng á?



Thế giới tu chân thì còn có thể xuất hiện rồng, chứ thế giới phàm tục thì lấy đâu ra?



Thôi kệ, cho dù là có đi nữa thì sao nó lại đuổi theo nàng ta? Nữ chính à, cô có làm gì đắc tội thì tự hưởng đi, đừng có liên luỵ tới ta.