Boss Là Nữ Phụ

Chương 56 : Thế giới tu chân (5)

Ngày đăng: 22:05 28/04/20


Chương 56THẾ GIỚI TU CHÂN (5)



Thời Sênh chạy một quãng, mới cảm thấy sai sai.



Lúc nãy, trông thấy Diệp Thanh Thu mang theo nam chính tiến về hướng cô, cô chưa kịp nghĩ được gì đã hoảng hốt bỏ chạy.



Mình chạy làm quái gì chứ?



Đâu phải nhắm về mình, sao cứ nom thấy nữ chính là IQ biến mất luôn.



Đương lúc Thời Sênh định quay ngoắt bỏ đi, vật thể khổng lồ phía sau bỗng tăng tốc lao ra chặn trước mặt họ.



“Grừ grừ…”



Thời Sênh: “…” Rồng đâu?



Sao đổi thành rắn vậy?



Đây là một con rắn dài hơn năm mươi thước, thân rộng bằng ba người cộng lại, đầu nghểnh cao, trừng mắt nhìn họ, đuôi ve vẩy quật ngã cây cối xung quanh.



Diệp Thanh Thu sinh lòng nghi ngờ, rõ ràng lúc nãy nhìn thấy con rồng, sao giờ lại biến thành rắn rồi?



Chả lẽ…



Vận khí của nàng ta lại kém tới mức đó?



“Rầm rầm rầm!”



Như trả lời cho câu hỏi trong lòng Diệp Thanh Thu, bầu trời trong vắt bỗng chốc mây đen vần vũ, tựa như nghìn quân vạn mã đang kéo đến, tiếng động nổ vang đất trời.



“Bố khỉ!” Thời Sênh khẽ rên, xoay người bỏ chạy.



Mẹ nó, con rắn này sắp độ kiếp!



Trúc cơ yếu như cô làm sao chịu nổi lôi kiếp, còn không mau chuồn chả lẽ chờ chết à?



Trông thấy thế, Diệp Thanh Thu cũng chạy theo, tuy phải vác theo nam chính đang trong tình trạng hôn mê, nhưng tốc độ không hề thua Thời Sênh.



Điều quan trọng là…



Con rắn độ kiếp kia vẫn đang dí sát phía sau họ!



Theo cốt truyện, nhân vật chính tuy tham gia tìm kiếm người có linh căn cho tông môn, nhưng không hạ xuống ở đây nên không thể đụng phải những chuyện thế này. Theo quỹ đạo, nữ chính chỉ cứu nam chính tại đây, không hề bị con rắn kia đuổi như bây giờ!




Phượng Từ khẽ nhấc tay, ngọn lửa không nhiệt độ lóe lên từ bàn tay hắn, gạt văng nó một cách dễ dàng.



Thời Sênh: “…” Wow, không hổ danh là Boss phản diện.



Với giá trị vũ lực này của hắn thì “đốn ngã” nữ chính dễ như trở bàn tay!



Lúc này, Diệp Thanh Thu xuất hiện từ hướng khác, trông thấy Phượng Từ bỗng ngẩn người, sau đó bình tĩnh đảo mắt sang nơi khác.



Quả nhiên, nữ chính không thích phản diện.



Con rắn không cam tâm khẽ gầm gừ hai tiếng, nhưng vẫn sợ lửa của Phượng Từ không dám đến gần, sau đó bèn chuyển hướng tấn công sang Diệp Thanh Thu mới xuất hiện.



“Ngươi không có cảm giác với ngọn lửa của ta?” Phượng Từ không hề đếm xỉa đến cuộc giao tranh của Diệp Thanh Thu và con rắn ấy, chỉ chăm chú nhìn Thời Sênh.



Mắt của hắn đỏ thẫm, dưới ánh lửa lập lòe, sắc đỏ không những không bị lu mờ, mà còn sáng rỡ và trong vắt bội phần, tựa như đá ruby trong tủ kính, long lanh tuyệt trần.



Thời Sênh cúi đầu nhìn chân mình, ngọn lửa vẫn lặng lẽ cháy, nhưng cô không cảm thấy nóng lên một tẹo nào, cũng không hề cảm thấy thích thú.



Vì cô có linh căn hệ Băng.



Băng và hỏa không thể dung hòa.



Phượng Từ đưa tay, chạm vào má Thời Sênh một cách cẩn thận. Ngay lúc hắn tiếp xúc cô, ngọn lửa bỗng bùng lên, chắn cả tầm mắt của Thời Sênh.



Nhưng cô vẫn không hề cảm thấy nóng.



Dù ngọn lửa ở ngay gần, côcũng không bị tổn thương gì.



Ánh mắt Phượng Từ trở nên dịu dàng: “Ngươi rất đặc biệt, sau này hãy đi theo ta.”



Thời Sênh: “…”



Hở? Ta vẫn chưa nói câu nào mà?



Nhưng nhiệm vụ ẩn giấu này có vẻ mâu thuẫn với nguyện vọng của nhân vật quá nhỉ? Nếu cô đi theo Phượng Từ, vậy Ngọc Tiêu thì sao? Hệ thống chết tiệt kia từng nói, chỉ cần nhiệm vụ thất bại thì xem như cô tiêu tùng.



Gượm đã…



Trong nguyện vọng của nhân vật, ở bên cạnh bên Ngọc Tiêu chỉ là nếu có thể mà thôi.



Vậy có nghĩa là, chỉ cần đừng để Ngọc Tiêu chết thì cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ chứ nhỉ?