Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 16 : Lại thêm một con đường phát tài

Ngày đăng: 01:22 22/04/20


“Không thể!” Tùy Duyên thận trọng nói.



Hạo Nhiên nghe vậy, cong môi lên, “Hẹp hòi, ta còn cùng ngươi tới đây bàn chuyện làm ăn, hôm nay bàn thành công chuyện làm ăn, về sau mỗi ngày đều có thu nhập nhất định, nghĩ thấy nên ra sức đòi ngươi một bữa, ngươi lại hẹp hòi như vậy, vắt cổ chày ra nước!”



Tùy Duyên thấy bộ dạng Hạo Nhiên ăn không được thức ăn ngon liền không ngừng lảm nhảm, rủ mắt cười yếu ớt.



“Ngươi cười cái gì?”



Tùy Duyên nhìn Hạo Nhiên, nghiêm túc nói, “Ta vốn định làm chân giò kho tàu, thịt om bắp cải trắng, gà hầm bao tử heo, đại nương thích ăn thịt bò, và sườn, ta dự định làm thịt bò rán, sườn xào chưa ngọt, thêm canh rau cải!”



Hạo Nhiên vừa nghe, còn chưa nhìn thấy món ăn, đã cảm thấy, mùi thơm tỏa ra từ bốn phía, nước miếng trong miệng chảy ròng ròng.



“A Duyên......”



Tùy Duyên nghe vậy, ngẩng đầu cười yếu ớt nhìn Hạo Nhiên.



Mặt mày sáng sủa như trăng rằm, xinh đẹp phong tình. Đuôi lông mày như cười, nụ cười nhàn nhạt, lại sáng chói như vậy.



Hạo Nhiên chỉ cảm thấy, vào giờ khắc này lòng mình, đã bị cái gì đó siết chặt, hơi đau, sau đó lan ra toàn thân.



“Hạo Nhiên ca, có chuyện gì sao?” Tùy Duyên hỏi.



Hạo Nhiên buồn rầu lắc đầu, xoay người đi, thở phào một hơi.



Tùy Duyên cười yếu ớt, thấy sắc trời còn sớm, “Hạo Nhiên ca, ta không quá quen thuộc nơi này, ngươi dẫn ta đi dạo đi!



“Tốt!” Vươn tay cầm lấy hộp đựng thức ăn Tùy Duyên đang cầm trong tay, đi ở phía trước.



Đi bên cạnh Hạo Nhiên ca, Tùy Duyên vẫn cảm thấy rất rõ sự quan tâm và bảo vệ của Hạo Nhiên, lúc ít người, hắn luôn tránh ra xa, khi nhiều người, hắn sẽ đến gần một chút, tránh cho nàng bị người khác va phải.



Có Hạo Nhiên ca bảo vệ, ngược lại Tùy Duyên yên tâm chọn đồ.



Mua mấy túi ngũ vị hương, trần bì, đại hồi, tần bì, ớt, Hạo Nhiên nhận lấy toàn bộ, một tay xách hộp đựng thức ăn, một tay xách hương liệu.



“Hạo Nhiên ca, nếu không, ta cầm hộp đựng thức ăn cho?”



Hạo Nhiên nghe vậy, trợn mắt nhìn Tùy Duyên một cái, “Hạo Nhiên ca ta là loại người không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc sao? Lại nói, những món đồ này, cũng không nặng bao nhiêu, đi, đi, mau mua xong đồ, chúng ta trở về sớm một chút!”



Tùy Duyên nhìn Hạo Nhiên ca, mắt chớp chớp, “Hạo Nhiên ca......”



“Chuyện gì?” erica*dđ#lequydon



Tùy Duyên lắc đầu, xoay người đi về phía trước.
Nếu như bàn thành công chuyện làm ăn này, lá dong, nhất định cần rất nhiều.



“Tốt tốt, tốt tốt!” Phụ nhân trung niên cực kì vui mừng.



Nhớ kỹ ngày mai nhất định phải đến bến tàu ở đường Tây một chuyến, nếu như cần, vậy sau này không cần lo cuộc sống của cả nhà nữa, nếu như không cần......



Hẳn là chưa đúng lúc!



Một tay Hạo Nhiên cầm hộp đựng thức ăn, một tay xách lá dong hương liệu, “A Duyên, chúng ta đi về sao?”



“Hạo Nhiên ca, cửa tiệm bán gạo ở đường Đông này cũng có bán gạo nếp sao?”



“Ngươi còn muốn mua đồ khác nữa sao?”



“Ta muốn mua chút đậu đỏ, đậu xanh, hoặc là thứ khác tương tự, ngươi biết nơi nào có bán không?”



“Biết, ngươi muốn mua bao nhiêu, nếu như mua nhiều, thuận tiện đi đến chợ bán thức ăn ở đường Đông mua thức ăn, một hồi kêu xe ngựa trở về, thế nào?” Hạo Nhiên đề nghị.



Tùy Duyên gật đầu, chuyện này, đúng ý của nàng.



“Tốt!”



Hai người cùng nhau đi tới tiệm gạo.



Ở tiệm gạo, Tùy Duyên mua 10 cân đậu đỏ, 10 cân đậu xanh, 10 cân đậu phộng, còn mua bột ngô xay nhuyễn.



Gửi đồ đã mua ở tiệm gạo, cùng Hạo Nhiên đi chợ bán thức ăn mua thức ăn.



Chợ bán thức ăn ở đường Đông, so với đường Tây, phong phú hơn rất nhiều, Tùy Duyên nghĩ, thời tiết không quá nóng, mua nhiều một chút cũng có thể dự trữ lại, liền mua tương đối nhiều.



Sau khi mua thức ăn xong, kêu một chiếc xe ngựa, đồ đã mua, chất lên đầy cả xe ngựa.



Tùy Duyên ngồi ở trong xe ngựa, yên lặng tính toán, này này nọ nọ, vụn vụn vặt vặt gì đó, ước chừng tốn mất năm lượng bạc.



Xem ra, lại phải cố gắng kiếm bạc trắng rồi.



Tùy ký.



Tái đại nương ngồi ở trên ghế, Bất Hối ngồi ở trên ghế nhỏ, bóp chân cho Tái đại nương.



“Nãi nãi, có muốn mạnh một chút hay không, hay là nhẹ một chút?”