Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 56 : Kinh hồn bạt vía, nguy hiểm trùng trùng - Phần 3

Ngày đăng: 01:23 22/04/20


Cuối cùng, như Tùy Duyên quyết định, dọc theo dòng suối nhỏ đi lên núi, dọc đường nhìn thấy thức ăn, đều thu vào, mấy người Chiêu Đệ còn đeo gùi của nông gia, vừa vặn có thể bỏ ở trong gùi.



Cũng may vận khí của Tùy Duyên các nàng tốt, phát hiện một con suối nhỏ, hơi yếu ớt chảy nước ra ngoài.



"Nương, có nước kìa, có nước kìa!" Bất Hối vui mừng mà kêu.



Tùy Duyên cũng vui mừng, "Bất Hối, mau cầm ngân châm xem thử, có độc hay không!"



Sau khi Bất Hối cầm ngân châm thử một chút, càng vui mừng hơn, "Nương, không có độc!"



Tùy Duyên cũng cười, "Vậy thì tốt, mau chuẩn bị một chút, chúng ta ngủ lại ở chỗ này, một hồi nấu chút cháo, trước tiên chúng ta cứ chấp nhận buổi tối vậy đi!"



"Được!"



Nấu cháo nấu cháo, Quý Khôi bận mài cuốc, lưỡi liềm, sài đao.



Tùy Duyên dẫn theo mấy người Đông Ân, tiến vào trong rừng cây, tìm kiếm thứ có thể ăn.



Dù là gì cũng được. Tái đại nương ngồi ở một bên, để Bất Hối rửa mặt, lau tay cho nàng.



"Nha đầu Bất Hối, có phải ta rất vô dụng hay không?"



Cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không giúp được.



Bất Hối cười, "Nãi nãi, làm sao có thể chứ, ngươi là người đa mưu túc trí của chúng ta, ngươi không nhận thấy, chuyện gì nương đều phải hỏi ngươi sao? Ngươi là người quan trọng nhất của chúng!"



Lúc bầu trời hoàn toàn tối đen, bên dòng suối nhỏ khô ráo, đống củi đã hoàn toàn cháy lên.



Còn lấy mấy nhánh cây làm giường.



Sau khi ăn cháo, Tùy Duyên để Tái đại nương và mấy đứa bé, Đông Ân bọn họ ngủ trước, nàng và Quý thị Quý Khôi canh trước, tránh cho dã thú ẩn hiện, một chút phòng bị cũng không có.



"A Duyên......"



"Ân!"



"Chúng ta sẽ tốt hơn!"



Tùy Duyên cười, "Đúng, chúng ta sẽ tốt, bây giờ, chúng ta thật sự không thể quá buông lỏng, cho nên chỉ có thể đi đến nơi vắng vẻ!"



Quý thị gật đầu, “Muội tử, cho dù ngươi nói gì, ta và Quý đại ca của ngươi cũng ủng hộ ngươi vô điều kiện!"



Dù là lên núi đao, xuống biển lửa, cả nhà bọn họ, tuyệt không do dự.



Sau nửa đêm, năm người Đông Ân thay ca Tùy Duyên, Quý thị, Quý Khôi, cho đến trời sáng.



Cả đêm bình an vô sự, khiến cho tinh thần mọi người đều phấn chấn.



Đối với tương lai tràn đầy lòng tin.



Nấu cháo, sau khi ăn, lại nấu đặt ở trong thùng gỗ, giữ lại buổi trưa ăn tiếp.



Có thể chứa nước cũng chứa đầy nước, tiếp tục gấp rút mà lên đường.




Tùy Duyên nghĩ, tiếp tục như vậy, trải qua bốn năm ngày, liền có thể ổn định lại rồi.



"Van cầu các ngươi, cứu phụ thân ta đi, phụ thân ta không xong rồi, người tốt bụng, cho phụ thân ta một chút nước uống đi!"



Từ sau một cây đại thụ ven đường, một cô nương cả người bẩn thỉu chạy ra, ngăn đường đi của đám người Tùy Duyên lại, ra sức cầu xin.



Tùy Duyên nhìn nhìn nàng, mặc dù xiêm áo nàng dơ bẩn, nhưng, toàn thân, mang một luồng quý khí, đôi mắt càng thêm trong sáng, cởi ống trúc trên người xuống, đưa cho nàng.



"Cảm ơn, cảm ơn!"



Nói xong, nhận lấy ống trúc trong tay Tùy Duyên, trước cầm đi cho phụ thân nàng uống.



"Phụ thân, người uống nước!"



Tùy Duyên vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà khi nàng chạy ra, hình thêu trên làn váy dơ bẩn của nàng bị gió thổi lên, là thêu hai mặt tinh xảo.



Nghe Hạo Nhiên ca nói, ở Đại Chu, thêu hai mặt, chỉ có gia đình phú quý mới dùng nổi.



Phú quý......



Nghĩ đến, là gặp phải phiền toái, chạy thoát thân.



"Đông Ân, còn cháo không?"



Đông Ân gật đầu, "Còn một chén!"



"Đi đưa cho cô nương kia đi, nhớ cầm chén về!"



Chén của bọn họ vừa vặn, thiếu một cái, nên có một người không thể ăn cơm đúng giờ!



Đông Ân gật đầu, bưng bát cháo đi tới, "Duyên di nói, bảo ta đưa chén cháo này cho ngươi, ngươi mau cho phụ thân ngươi ăn đi, sau đó trả chén cho chúng ta!"



Tần Uyển Du nhìn Đông Ân, lại nhìn nhìn Tùy Duyên cách đó không xa, "Cảm ơn!"



Đưa tay tiếp nhận, đút phụ thân nàng ăn cháo.



Ăn cháo, lão đầu liền có hơi sức kêu, há miệng liền kêu, "Tiểu......"



"Phụ thân, ngươi đã tỉnh, thật tốt!" Tần Uyển Du giành nói.



Lão đầu sửng sốt.



Thiếu chút nữa ngất đi.



"Phụ thân, chúng ta gặp được người tốt, ngươi chờ ta một chút, ta đi nói mấy câu với ân nhân, nói không chừng ân nhân liền nguyện ý dẫn chúng ta về nhà!"



"Tốt!"



Tần Uyển Du đứng lên, đi về phía Tùy Duyên, "Cảm ơn ngươi!"



Tùy Duyên thản nhiên nhếch môi, "Không cần khách khí!"