Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 42 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Áo tình nhân trắng đen phối hợp



Người gởi tin: Ironman (Người Sắt • ăn viên năng lượng chán rồi giờ muốn đổi khẩu vị), khu gửi: Homo***ual



Tiêu đề: Thanh Chân của Lạc Minh, phố ăn vặt của Sâm Lam, căn tin hai của Yên Đại, chỗ nào ăn ngon hơn?



Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người



Điều tra thử.



——————————————————————————-



Người gởi tin: Loctar (mọi người đều yêu Lok’tar), khu gửi: Homo***ual



Tiêu đề: Re: Thanh Chân của Lạc Minh, phố ăn vặt của Sâm Lam, căn tin hai của Yên Đại, chỗ nào ăn ngon hơn?



Trạm gởi tin: BBS đại học khoa học kỹ thuật Sâm Lam màu lam biển rừng chuyển tới BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người



Xin hỏi cái cuối cùng cũng được tính hả?



——————————————————————————-



“Lát nữa cậu có rảnh không?” Diệp Lãng hỏi.



Lăng Dương vội vã gật đầu, Diệp Lãng muốn hẹn mình, cho dù không rảnh thì cũng phải rảnh, “Rảnh, sao?”



“Tôi dẫn cậu luyện cấp? Cậu có thể dùng laptop của tôi.”



Lăng Dương: “…”



“Sao vậy?”



“Không,” Lăng Dương tức thì nhảy dựng lên, “Anh cứ khởi động máy, chờ tôi chút, tôi mượn toilet.”



Lăng Dương lủi vào buồng vệ sinh, lấy di động ra gởi tin nhắn.



—— giang hồ cấp cứu! làm ơn cho tui mượn tài khoản Lạc Minh Ảnh dùng chút!



Thích Phong chưa bao giờ cho người ngoài mượn tài khoản trong lời đồn quả thực rất hào phóng, chưa đến một phút đồng hồ đã gửi lại mật mã tài khoản, Lăng Dương nghiêm túc nhìn hai lần, lầm rầm nhớ kỹ.



Khi Lăng Dương ra, Diệp Lãng đã chuẩn bị laptop xong xuôi, đến cả client game cũng mở rồi, đang dừng ở giao diện nhập tài khoản game.



Lăng Dương thành thạo nhập ID và mật mã Lạc Minh Ảnh, đăng nhập vào trò chơi, thuận tiện thêm Dạ Lang vào bạn tốt.



Lăng Dương bởi vì phải PK cho nên đã có tìm hiểu chuyên sâu với mọi loại nghề, bây giờ điều khiển ảnh võ cũng không xa lạ chi, huống hồ còn có Diệp Lãng dẫn cậu, cậu chỉ cần ngồi một bên làm kiểng là được.



Hai người đi nhận hết các nhiệm vụ Lạc Minh Ảnh có thể làm ở đẳng cấp này, sau đó cùng ra dã ngoại dọn tiểu quái.



Kênh thế giới hiện giờ:



“Nhất định là do tui mở game không đúng cách.”



“Sao vậy?”



“MT Kiếm Tình ngang nhiên tổ đội với người của Lạc Minh làm nhiệm vụ?”



“Thiệt hay giả? Cho hóng với!”



“Em nữa!”



“Ở đâu ở đâu?”
“HI, chúng ta lại gặp nhau.” Mộ Dung ngồi xuống phía đối diện.



Lăng Dương bắt đầu co giật khóe miệng, hình như chúng ta mới tách ra chưa đến năm phút thì phải.



“Chào đại ca Mộ Dung!”



“Ý? Vừa nãy cậu còn không biết anh.”



“Em nhiều chuyện mà, anh mới đi em đã hỏi thăm anh.”



“Ồ, vậy đã hỏi thăm được gì nào?”



“… Mới hỏi được cái tên.”



“Vậy hỏi thăm nhiều thêm chút đi.”



“… Vâng.” Lăng Dương nặng nề gật một cái.



“Anh có thể hỏi thăm trước một câu không?” Mộ Dung lại nói.



“Anh cứ hỏi.”



“Cậu gạt MT nhà bọn anh làm chi vậy?”



Lăng Dương sầu, “Con mắt nào của anh thấy em gạt hắn?”



Mộ Dung không nói gì, tiếp tục tươi cười ngắm nghía Lăng Dương, chỉ thiếu điều túm cổ cậu vạch lông tìm vết.



“Được rồi cho dù có gạt thì cũng là lừa gạt thiện ý…” Lăng Dương chột dạ nói.



Khóe mắt Mộ Dung liếc thấy Diệp Lãng đang bưng khay đi về phía này, nghiêng người về phía trước lấy ngón tay chọt mũi Lăng Dương, “Trẻ con nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy ~ bạn • Lạc • Minh • Ảnh.”



Diệp Lãng đã trở lại, nhìn thấy Mộ Dung cũng rất kinh ngạc, “Sao học trưởng lại đến đây?”



“Anh tới ăn cơm không được à?” Mộ Dung đứng lên, “Mấy đứa ăn đi, anh không quấy rầy.”



Khi đi ngang qua Diệp Lãng anh giơ tay vỗ vai đối phương, “Đúng rồi, áo tình nhân được đấy.”



Diệp Lãng: “…”



Sau đó chẳng thèm quay đầu lại, phất tay, “Linh Dương-chan BYEBYE~”



Lăng Dương: “…” (linh dương đồng âm với lăng dương nên Lăng Dương không nhận ra)



Diệp Lãng ngồi xuống, “Quả nhiên ổng biết cậu.”



“… Có lẽ vậy.”



Diệp Lãng vừa ăn vừa nói: “Kỳ thật Mộ Dung không phải không online mà là thời gian online không giống người bình thường.”



“Là sao?”



“Ổng không phải đang đánh sàn đấu 2V2 với người ta sao? Năm nay đổi đồng đội, hình như đối phương ở nước ngoài, vì phối hợp với chuyện lệch múi giờ gì đó mà lần nào cũng online sau nửa đêm.”



Lăng Dương tức thì nhớ tới những lời Thích Phong nói với cậu hôm đó ở học viện thể thao, có một linh cảm xấu, “Đồng đội của ổng tên gì?”



“Cậu không biết? Đối phương cũng thuộc bang cậu đấy,” Diệp Lãng gắp một đũa đồ ăn vào bát Lăng Dương, “Tên là Lạc Minh Thích Nhị Thiếu.”



Chiếc đũa trong tay Lăng Dương rớt xuống đất.