Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 79 :

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


huyện xưa tái hiện cám ơn em



Cộng đồng Đế Quốc Sói Hoang, box chủ nhân thảo luận



Chủ lầu: có đôi khi cảm thấy làm chủ thật mệt mỏi, chả trách trong giới S ít M nhiều.



1L: giờ anh mới biết? S chính là làm công cho M.



2L: S phải phụ trách dẫn dắt M, còn M chả cần suy nghĩ gì, nếu anh chỉ muốn hưởng thụ thì làm M cho rồi.



3L: cho nên song hướng mới nhiều, thuần chủ mới ít.



4L: cũng không thể nói vậy, khoái cảm của M xuất phát từ thân thể, là thứ trực tiếp nhất, còn khoái cảm của S chủ yếu xuất phát từ tâm lý, chẳng qua không phải ai cũng có thể thỏa mãn được khoái cảm tâm lý.



5L: kế bên có box vật nuôi thích hợp chủ thớt lắm đó, ra cửa quẹo phải không tiễn.



6L: hồi chưa vào giới thì thấy làm chủ đã thiệt, vào giới rồi mới biết làm chủ không dễ.



7L: ha ha ha, tôi nói rồi, người làm được chủ mới là tình yêu thật sự.







——————————————————————————-



Đường Tu Võ đẩy cửa phòng bệnh, đây là lần đầu tiên anh ở riêng với Vệ Thi.



Từ chỗ anh trai mình, anh đã biết được thân phận của đối phương, gặp mặt chính thức trong tình hình như này, thiệt trong lòng chẳng biết phải cảm giác như nào.



Anh em họ Đường mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhờ một người bác xa nuôi nấng trưởng thành, người bác kia là quân nhân xuất ngũ, thích nhất là kể cho Tiểu Tu Võ nghe chuyện ở bộ đội thời thanh niên.



Người bác ấy đã qua đời vì bệnh vào năm Đường Tu Võ mười bốn tuổi, nhưng cũng đã gieo vào tâm hồn thơ ấu của anh giấc mộng quân lữ.



Hai anh em là cô nhi, hồi nhỏ thường hay bị những đứa trẻ không hiểu chuyện bắt nạt, người anh vì bảo vệ đứa em mà một mình gánh hết tất cả sỉ nhục và châm biếm, tình trạng này cứ kéo dài mãi đến khi em trai vào cấp 2 mới có chuyển biến, nhưng lớn lên trong hoàn cảnh như thế khiến anh trai đã quen với việc giấu mình thật sâu, không bao giờ thổ lộ chân tâm với người ngoài.



Khi biết anh trai bắt đầu chơi game online, có một dạo Đường Tu Võ đã rất vui mừng, ít nhất trong game sẽ cần phải giao tiếp với người khác, nhưng khi anh được nghỉ phép đến ký túc xá của anh trai thì lại phát hiện trong game có đứa ăn nói mất dạy với anh trai mình.



Dưới sự truy hỏi của em trai, Đường Tu Văn đành nói ra nguyên do, Đường Tu Võ biết được chân tướng sao có thể để mặc chuyện này xảy ra, nếu đã là hôn nhân hợp đồng ảo, vậy ngay từ ban đầu đã không cần thiết phải tồn tại.



Đường Tu Võ còn đang ngần ngại tìm cách mở đầu thì Vệ Thi đã mở mắt nhìn về phía anh, tựa hồ đang hỏi mục đích anh đến đây.



Anh lắc lắc đầu, chỉ muốn nói cho xong chuyện mình muốn nói rồi biến lẹ.



“Xin lỗi,” Đường Tu Võ thẳng thắn nói ra, “Hồi trước là tôi hiểu lầm, bị kích động mới ra tay đánh cậu, tôi xin lỗi cậu.”



“Còn nữa, cám ơn cậu, tuy tôi không muốn nói dối người khác, nhưng cơ hội được cử đi học lần này tôi thật sự không muốn buông tha, cho nên tình nghĩa này coi như tôi nợ cậu, nhất định sẽ trả.”



“Tôi chỉ muốn nói nhiêu đó thôi, tạm biệt.”
Diệp Lãng bị xung lượng đâm cho nghiêng ngả về phía trước mất nửa bước mới đứng vững, Lăng Dương mượn lực hướng tâm chuyển từ đằng sau ra tới trước mặt Diệp Lãng, tay kia còn đang nâng một cây kem ốc quế.



“Nghĩ gì thế? Tới rồi cũng không chịu lên.”



Tay Lăng Dương còn móc tại cổ Diệp Lãng, khoảng cách giữa hai người chỉ có mười cm.



Diệp Lãng nhìn chăm chú vào hai mắt Lăng Dương ở cự ly gần, ánh mắt cậu trong veo, không lẫn chút tạp chất nào.



“Cám ơn em.” Diệp Lãng bỗng nhiên mở miệng.



Mặt Lăng Dương ngớ ra, “Hả? Cám ơn em cái gì?”



Diệp Lãng lắc đầu, “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn cám ơn.”



Cám ơn em, đã khoác lớp da dê tiếp cận anh.



Cám ơn em, cố lấy can đảm bày tỏ với anh.



Cám ơn em, từng tờ rồi từng tờ memo.



Cám ơn em, cắt đứt tình duyên cũng không trốn chạy.



Cám ơn em, đưa tấm khiên bện từ lời nói dối hướng về anh, đưa đầu mâu làm từ chân tướng nhắm về mình.



Cám ơn em, trải qua bao nhiêu đau đớn, vẫn cười được như xưa.



Từ nay về sau, hãy để anh làm MT của em, che chở trước mặt em, gách vác mọi thương tích cho em.



“Anh hôm nay lạ quá nha,” Lăng Dương đưa cây kem ốc quế trong tay lên miệng, bỗng nhiên hét toáng lên, “Kem ốc quế của em đâu?”



Cậu cúi xuống đất nhìn trái nhìn phải, “A a a vừa nãy nhào tới làm rớt xuống đất rồi!”



Lăng Dương nâng cây ốc quế trụi lủi trong tay, khóc không ra nước mắt, “Em còn chưa ăn nữa, giờ thì cho kiến ăn hết rồi.”



Diệp Lãng nắm tay cậu, “Đi.”



“Đi đâu?”



“Đi mua kem ốc quế.”



“Được, vậy lần này em muốn hai viên!”



“Ba viên được không?”



“Thiệt? Vậy em muốn dâu tây, vani, sôcôla nữa, a, dưa lưới cũng ngon lắm, ư ư ư, khó chọn quá đi