Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 80 :

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


Bàn tay sau màn hiện chân thân



Lăng Dương không nghĩ tới Diệp Lãng sẽ dẫn cậu đến Lạc Minh, “Anh dẫn em đến học viện thể thao làm gì?”



“Lần trước không phải em bảo đã hẹn với Hạ Đại Gia sẽ tới tìm cậu ta à?”



Lăng Dương suy ngẫm nửa ngày, mới nhớ ra được cái chuyện xưa lơ xưa lắc này, “A! Đúng ha! Sao em lại quên mất nhỉ.” Lúc ấy cậu chỉ thuận miệng nói vậy thôi nhưng lỡ đâu người ta còn nhớ thì sao?



Thích Phong và Bạo Bạo Long đang chơi bóng trong sân, khi Bạo Bạo Long thấy mặt Lăng Dương thì quả nhiên rất là không vui, “Cậu không phải đã nói muốn tới, muốn tới gì gì đó à? Vậy mà để bao lâu rồi, sao con người cậu nói chuyện mà không giữ lời gì hết vậy?”



Lăng Dương vội vàng ra vẻ nịnh nọt, “Xin lỗi xin lỗi, gần đây bận quá, quên béng đi mất, giờ cậu dẫn tôi đi đi?”



Bạo Bạo Long vẻ như không tình nguyện mà dẫn Lăng Dương đi về phía nhà huấn luyện Judo, bỏ lại Thích Phong và Diệp Lãng tại chỗ.



Thích Phong nhìn thấy dáng vẻ Diệp Lãng như này, biết ngay đối phương có chuyện muốn hỏi mình.



“Có việc?”



Diệp Lãng lấy từ trong túi áo ra một cây bút ghi âm, thấy Thích Phong đeo tai nghe rồi mới mở đoạn sau chót cho cậu nghe, tận lực bỏ qua phân đoạn giọng nữ trước đó.



Thích Phong nghe xong , “Cho tôi nghe cái này làm gì?”



“Người thình lình xuất hiện sau cùng là cậu phải không?”



“Đúng vậy,” Thích Phong thoải mái thừa nhận.



“Tôi muốn biết rõ hơn.”



“Rõ hơn?” Thích Phong nhướng mày, “Không khác những gì cậu nghe được, Lăng Dương bị người ức hiếp, tôi trùng hợp đi ngang qua cứu cậu ta, đối phương chạy, tôi cũng không thấy mặt.”



“Cậu không thấy?”



“Nhưng tôi biết là ai, Lăng Dương về sau nói cho tôi hay, chẳng phải là anh họ của bạn gái của mối tình đầu của cậu ta sao,” Thích Phong cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘mối tình đầu’, con người này không có chuyện gì cũng phải bịa ra chút chuyện để kích thích người khác, huống chi là tài nguyên có sẵn như này.



Diệp Lãng biết rõ cậu ta cố ý, nhưng sắc mặt vẫn không thể không sa sầm.



“Nhưng tôi bất ngờ thật đấy, cậu làm sao có được đoạn ghi âm này vậy? Có đoạn ghi âm này là hoàn toàn có thể kiện đối phương tội gây thương tích rồi.”




“Anh, mấy anh muốn gì, tôi bây giờ không còn lừa đảo, ngay cả trò chơi cũng không chơi, tôi tôi tôi thực sự không nói xạo.”



“Vậy chân của chú làm sao thế kia? Chẳng lẽ không phải lại đi lừa đảo bị người ta đánh?”



“Căn bản không có chuyện đó! Tôi bị đụng xe!”



“Phải không?” Mộ Dung thò đầu ngón tay chọt người đối phương, “Vậy chú có dám cho bọn anh nghiệm thương không?”



Chàng trai bỉ ổi dùng tay ngăn cản Mộ Dung, nhưng cũng không dám lên tiếng.



Diệp Lãng không tính toán vòng vo với đối phương mà hỏi thẳng, “Mày có quen Hồ Lê không?”



Chàng trai bỉ ổi giật mình, “Anh, làm sao anh biết?”



“Mày bị thương có liên quan tới nó không?”



Đối phương mím môi, tựa hồ đang rơi vào đấu tranh nội tâm, bọn Diệp Lãng thấy gã như vậy thì biết ngay Hồ Lê xác định có quan hệ đến vết thương của gã.



Gã do dự thiệt lâu, mới quyết định mở miệng, “Được, tôi có thể nói, nhưng,” Gã hết nhìn Mộ Dung rồi lại nhìn Thích Phong, “Tôi chỉ nói cho một mình anh.”



Chờ hai người kia tránh mặt rồi, chàng trai bỉ ổi mới ra hiệu Diệp Lãng đến gần một chút, Diệp Lãng vừa tới gần, đối phương bỗng túm chặt lấy hắn, dọa Diệp Lãng hết hồn.



Ngữ tốc của chàng trai bỉ ổi cực nhanh, cực cấp thiết, “Tôi biết anh là người tốt, anh nhất định phải giúp tôi.”



Diệp Lãng nhíu mày, “Rốt cuộc là làm sao?”



“Người đánh tôi là một gã to con, nhưng tôi biết nó không phải chủ mưu mà là bị sai sử.”



“Ai?”



“Hồ Lê! Là Hồ Lê sai khiến!”



“Sao Hồ Lê lại muốn sai người khác đánh mày?”



“Bởi vì tôi biết bí mật của nó!”