Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 6 : Cô cũng có cái ấy rồi

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Ngày nghĩ nhiều, đêm nằm mơ.



Làm một cuộc tổng kết tâm lí, sau khi xảy ra sự việc phỉ báng động trời kia đã khiến Trần Nhược Vũ chịu không ít áp lực, do vậy ban đêm cô đã nằm mơ về nó.



Trong giấc mơ anh nói rất nhiều, nhưng câu mà Trần Nhược Vũ nhớ rất rõ chính là: “ Bạn gái mà ông đây quen biết, trải dài từ cửa bệnh viện cho đến nhà cô vẫn còn chưa hết.” Anh thực sự quen biết nhiều phụ nữ đến thế sao?



Mặc dù đây không phải là vấn đề mà cô cần phải quan tâm nhưng Trần Nhược Vũ không thể không nghĩ đến. Cô phát hiện, mặc dù Mạnh Cổ là mục tiêu cô theo đuổi, bám riết không tha nhưng kiến thức của cô đối với anh là con số 0.



Mạnh Cổ là người như thế nào?



Miệng quạ, lòng dạ thâm sâu khó lường. Chuyện này thì bạn bè của anh ai cũng biết.



Tại bệnh viện, anh dường như biến thành một người khác.



Và cô đã từng chứng kiến, người nào đó khi khoác lên mình chiếc áo blouse rất ra dáng một người đàn ông tài mạo song toàn.



Vì tính cách hài hước anh luôn đem lại cảm giác tươi mới sảng khoái cho người đối diện, còn nữa anh là một bác sĩ tay nghề cao bệnh nhân thường tới đăng kí khám chỗ anh rất đông, trong bệnh viện anh luôn là nhân vật đầu bảng được tìm kiếm nhiều nhất.



Vậy còn chuyện gì cô còn chưa biết? Cô phát hiện, cái gì cũng không biết. Ngoại trừ việc anh không có bạn gái ra. Hoàn cảnh gia đình của anh, những mối tình anh đã trải qua, anh thích những gì... cô không hề biết tẹo nào.



Con gái ấy mà, đôi khi có mắt như mù không cần biết bản thân hiểu được đối phương bao nhiêu vậy mà cũng chạy đi theo đuổi, chuyện rồi cũng chẳng đến đâu.



Ừm, tổng kết lại, lại thêm một bài học mới, những chuyện ngu xuẩn như này tuyệt đối không thể tái phạm.



Mặt khác, vì muốn tâm trạng bình tĩnh trở lại, sau này dù có đối diện với anh cũng sẽ không còn cảm thấy lúng túng nữa. Vì thế, vào tối thứ Sáu, Trần Nhược Vũ cài đồng hồ báo thức, quyết tâm vào lúc bốn giờ sáng sẽ gọi điện thoại cho Mạnh Cổ.



Nghe tiếng tút tút chờ máy, trái tim Trần Nhược Vũ lại nhảy tưng tưng.



Chờ một lúc lâu, đầu dây bên kia có người gào rít lên: “ Trần Nhược Vũ, cô có biết bây giờ mấy giờ rồi không? Cô nên hy vọng đó là chuyện quan trọng!.” Giọng nói Mạnh Cổ khàn khàn, thét lên trong điện thoại. Dễ hiểu, đang ngủ mà bị đánh thức vào lúc tờ mờ sáng ai mà chả điên.



Hung dữ đến thế cơ à? Trần Nhược Vũ thoáng run rẩy, áp lực biến thành động lực, đến lúc phản kích rồi!
Mạnh Cổ nhíu mi lại, giọng nói trong trẻo: “ À, có tiến bộ. Tôi cho cô một cơ hội, cô nói xem, sai lầm cô phạm phải, cô cho rằng hợp tình hợp lý không?.”



Trần Nhược Vũ không nói lời nào. Lời nói rất sắc bén, nói xong anh liền bày vẻ chờ đợi cho phản kháng, để cho anh nghẹn chết coi như là thắng.



Quả nhiên Mạnh Cổ mất hứng, lên tiếng: “ Cô nói, tôi cũng có lỗi? Ý là gì? Hay bởi vì tôi không cho cô tham gia buổi liên hoan, bảo cô từ chối lời mời của Cao Ngữ Lam? Chuyện khi đó cô làm, trong lòng cô rõ nhất, chẳng lẽ tôi còn phải tươi cười nói lời cảm ơn với người nhạo báng tôi? Tôi là đàn ông, không chịu nổi chuyện người khác có ý phỉ báng tôi. Người khác nói sao tôi không quan tâm, đó là tự do của người ta, nhưng cô bôi nhọ tôn nghiêm của tôi, đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng.”



Nghiêm trọng sao? Vậy còn tôn nghiêm của cô thì sao? Anh cùng chị em y tá cười nói ngả ngớn về cô thì sao? Cô cũng bị tổn thương!



“ Cô còn không tỉnh táo, nửa đêm còn quấy rầy tôi. Sao? Muốn tôi chú ý tới cô?.”



Vừa nói vừa dùng ánh mắt laser nhìn Trần Nhược Vũ.



“ Thế nào? Sao không nói gì? Vậy khi đó cả ngày cô chạy tới chạy lui đến bệnh viện là có ý gì?.”



Lại còn cứa vào vết sẹo của cô. Khuôn mặt Trần Nhược Vũ đỏ ửng lên, không thể chịu được nữa rồi.



Mạnh Cổ làm ngơ, tiếp tục lên bài giảng: “ Người phụ nữ như cô thay đổi cũng rất nhanh, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì. Hay theo cô, lãng phí tài nguyên của bệnh viên là chuyện tốt? Hay cô ủ mưu biến tôi thành kẻ thù của cô? Đột nhiên biến mất sau đó quay lại còn muốn gây họa cho tôi. Đùa giỡn với tôi? Tôi nói cho cô biết, viêc này là cô không đúng. Tôn nghiêm đàn ông cũng quan trọng như trinh tiết của người phụ nữ, không thể đùa bỡn.”



Còn nói cô không đúng? Nói cô thay đổi nhanh chóng? Anh ở sau lưng nói xấu cô thì là đúng? Rõ mệt, luôn miệng nói chính mình là đàn ông!



Trần Nhược Vũ bốc hỏa lên tới đỉnh đầu, cuối cùng cũng lên tiếng: “ Bác sĩ Mạnh nói, đàn ông không thể tùy tiện đùa giỡn sao? Đúng là không biết lí lẽ. Đàn ông thì có gì đặc biệt hơn người? Đàn ông có tôn nghiêm còn phụ nữ thì không? Bác sĩ Mạnh đề cao mình như vậy, còn người khác đều là rác rưởi? Bác sĩ Mạnh là người có ăn học, chẳng lẽ đạo lí này cũng không biết? Tôi làm sai, tôi dám xin lỗi bác sĩ rồi, bác sĩ Mạnh dám sao? Dựa vào cái gì mà đi so sánh tôn nghiêm của đàn ông quan trọng hơn phụ nữ? Tôi nói cho anh biết, tôn nghiêm của phụ nữ so với đàn ông cũng quan trọng như ‘ cái ấy ‘ của các người. Yếu đuối là đau đớn, kiên cường mới có thể mang lại kiêu hãnh.”



Trần Nhược Vũ nói một hơi dài, giọng văn lưu loát âm vực lên xuống nhịp nhàng. Mạnh Cổ ngây người đứng đó, đến khi cô nói xong mới có phản ứng lại, sau đó anh kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười.



Cười cái gì mà cười, đáng ghét.



“Khá lắm. Trần Nhược Vũ, cô thật lợi hại, cô cũng có ‘ cái ấy’ rồi.”



Có cái gì? Cái gì? Đồ lưu manh!