Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 127 : Minh châu

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Editor: TIEUTUTUANTU



"Kim Nhạc tông chủ nếu là không muốn thì thôi." Hồng Ngôn đứng lên, cười lạnh nói, "Chuyện khác không phiền tông chủ quan tâm."



Nàng đi qua bên người Hoàn Tông, dừng bước chân: "Nếu cùng cô nương ngươi thích ở bên nhau, có khả năng tổn hại tu vi, vô pháp phi thăng, ngươi cũng nguyện ý?"



"Cùng nàng ở bên nhau, sung sướng thừa phi thăng. Nếu là không có nàng, phi thăng cũng không có ý nghĩa gì." Hoàn Tông chắp tay hành lễ: "Chân nhân hảo ý vãn bối tâm lĩnh, nhưng thứ vãn bối vô pháp tiếp thu."



Ánh mắt Hồng Ngôn nhìn hắn biến ảo mấy lần, tựa giận tựa hám lại tựa cảm khái, nàng quay đầu, nhàn nhạt nói: "Ngươi nghĩ lại đi, nếu là hối hận lại đến tìm ta."



"Vãn bối sẽ không hối hận." Hoàn Tông trả lời không nhanh không chậm, không giống tiểu tử nóng lòng thề, càng như là suy nghĩ kỹ rồi mới lựa chọn.



Hồng Ngôn không để ý đến hắn, đi ra đại điện. Ngoài đại điện, ánh trăng bạc vẩy màu khắp nơi, một người đứng ở bên ngoài, không biết đứng bao lâu, vầng trán bóng loáng, phản xạ ánh trăng sâu kín.



Nhìn thấy Hồng Ngôn ra tới, hắn ngẩng đầu: "Hồng Ngôn chân nhân."



"Canh thâm lộ trọng, đại sư vì sao còn ở chỗ này?" Hồng Ngôn bước xuống thềm, dải lụa choàng màu đỏ ở trong gió đêm bay múa, sáng lạn đến tịch mịch.



"Bần tăng đang đợi chân nhân ra tới." Viên Trần đại sư không thèm để ý Hồng Ngôn lãnh đạm, hắn đi theo phía sau Hồng Ngôn, "Chân nhân, mệnh cách tuy có thiên mệnh chú định, nhưng cũng có lúc sinh biến, có lẽ mệnh cách Trọng Tỉ chân nhân sớm đã chếch đi cũng nói không chừng."



Hồng Ngôn chân nhân chậm rãi đi phía trước, thật lâu không có mở miệng nói chuyện. Liền ở khi Viên Trần cho rằng nàng sẽ không lên tiếng, Hồng Ngôn nói: "Năm đó suy đoán mệnh cách Trọng Tỉ chân, ta cùng với sư huynh ước chừng bế quan mười năm hơn mới khôi phục nguyên khí. Người như vậy, mệnh cách lại há có thể dễ dàng thay đổi."



"Có lẽ có vấn đề không phải Trọng Tỉ, mà là toàn bộ Tu Chân giới chúng ta." Hồng Ngôn ngẩng đầu, nhìn trăng sáng sao thưa bầu trời đêm, "Thiên Đạo không cho Tu Chân giới chúng ta lại có cơ hội phi thăng, chúng ta giãy giụa cũng vô dụng."



"Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu là có người cùng mệnh cách Trọng Tỉ chân nhân tương tự sinh ra?" Viên Trần rũ mắt, là gương mặt hiền từ như cũ.



"Không nói đến người như vậy ngàn năm khó gặp một lần, nếu là thực sự có người như vậy, toàn bộ Tu Chân giới chúng ta không có khả năng không có phát hiện." Hồng Ngôn khóe miệng hơi rũ, có vẻ phá lệ lạnh nhạt, "Thiên mệnh nếu dễ dàng sửa đổi như vậy, còn gọi cái gì thiên mệnh?"



Viên Trần muốn nói lại thôi, hắn nhìn hồng trần thật lâu sau: "Hồng trần chân nhân, lúc trước......"


"Mẫu thân, ta muốn cái kia." Cách đó không xa có cái khắc gỗ quán, mặt trên điêu khắc không ít tiểu oa nhi, một đám ngây thơ chất phác, không ít tiểu hài tử vây quanh.



Không Hầu nhịn không được hướng tiểu quán nhìn vài lần, nàng nhớ rõ nữ nhi nào đó của Cảnh Hồng Đế có rất nhiều tượng khắc tinh xảo như vậy, khi còn nhỏ nàng hâm mộ thật lâu, dùng bùn trộm nhéo vài cái tượng đất sét đặt ở cửa sổ.



Đáng tiếc những cái tượng đất sét đó không chỉ có khó coi, mà còn bị mặt trời chiếu khô nứt, không còn ngũ quan, không thể cho nó mặc tiểu y phục xinh đẹp.



Hoàn Tông buông tay Không Hầu ra, đi đến cửa hàng, ở trong một đám tiểu hài tử cong lưng, chọn mấy cái tượng tinh xảo nhất, lại mua thật nhiều bộ tiểu y phục.



Quán chủ thấy Hoàn Tông ăn mặc bất phàm, thu tiền lấy lòng nói: "Công tử cũng là vì hòn ngọc quý trên tay mua? Ngài xin yên tâm, quần áo này đó đều là dùng vải dệt nhất tốt nhất khâu vá mà thành, tiểu nữ khẳng định thập phần thích."



"Hòn ngọc quý trên tay......" Hoàn Tông quay đầu lại nhìn Không Hầu còn ở đầu đường chờ đợi mình, trong mắt tràn đầy ôn nhu, "Xác thật là hòn ngọc quý trên tay."



Cầm lấy tượng đi đến bên người Không Hầu, đem hộp đựng tượng đưa tới trong tay nàng: "Đi thôi, hòn ngọc quý trên tay ta."



Không Hầu ôm hộp, chớp chớp đôi mắt, cười trêu nói: "Cha, mẫu thân ta ở đâu?" Hoàn Tông cùng người bán hàng nói chuyện, nàng nghe được rõ ràng, cái gì hòn ngọc quý trên tay, chẳng lẽ còn là hắn sinh hạ tới?



"Mẫu thân ngươi, liền ở trong mắt ta." Hoàn Tông ôn nhu nhìn nàng.



Không Hầu nhìn đến trong tròng mắt hắn, có thân ảnh chính mình. Nàng hừ nhẹ một tiếng: "Chiếm tiện nghi."



"Không Hầu với ta, là minh châu, là người trong lòng." Hoàn Tông trong mắt nhiễm ý cười, "Muội không phải minh châu của ta, vậy là ai?"



Ngơ ngẩn nhìn nam nhân trước mắt này, Không Hầu ôm chặt hộp gỗ, nàng phảng phất trở về khi tuổi nhỏ, một mình kéo tay áo, trộm tránh ở trong viện nặn tượng đất sét, đột nhiên bùn vụt ra một cái kim tượng, nói với nàng, nó muốn cùng nàng về nhà.



"Ta hiểu được." Nàng nhắm mắt, tươi cười như hoa, "Cha Hoàn Tông, minh châu của huynh còn muốn ôm ôm cõng cõng nâng lên cao, bằng không không đi rồi."



Nàng vốn là nói giỡn, nào biết Hoàn Tông thật sự cong lưng: "Tới, đi lên."



Nơi này có đám người ồn ào, còn có bụi đất đường phố. Nhưng là nam nhân tuấn mỹ cong hạ eo, làm nàng quên mất hết thảy.