Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 40 : Tiên sinh, quên uống thuốc sao?

Ngày đăng: 08:09 30/04/20


Editor: May



Vẽ xong địa hình trước mắt, Thẩm Chanh khép tờ ghi chép mỏng lại, xoay người.



Một bó hoa tươi xuất hiện ở trước mắt, tiếp đó liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại mấy lần, hình dáng rõ ràng, cương nghị.



Anh ta đẩy hoa lên trước, dùng vẻ mặt có phải tôi rất tuấn tú không nhìn Thẩm Chanh.



"Mỹ nữ, anh chú ý em rất lâu rồi." Đường Diễm mở miệng đến gần.



Thẩm Chanh đứng tại chỗ, trên mặt tinh sảo có chút không vui.



"Anh không có bệnh chứ?"



Ngực chấn động, Đường Diễm suýt chút nữa đã tức đến nội thương...



Lời dạo đầu duy mỹ như vậy, cô lại có thể cho là anh có bệnh!



Hai tay đang cầm hoa tươi có vẻ hơi cứng ngắc, bất quá anh ta vẫn không từ bỏ, tới gần trước một bước, "Làm bạn gái của anh."



Thẩm Chanh lườm anh ta một cái, đẩy hoa hồng gay mũi trước mặt ra.



"Bệnh cũng không nhẹ."



Sắc mặt Đường Diễm trở nên ảm đạm không ánh sáng, giống như là ngã từ thiên đường đến địa ngục, lại lọt vào chảo dầu, rán anh sống sờ sờ một lần nữa.



Tràn đầy tự tin vừa rồi đã không còn tồn tại!



Thẩm Chanh vòng qua anh ta muốn đi, anh ta dứt khoát không đếm xỉa gì nữa.



Đưa tay ngăn đường đi của cô lại, ném hoa tươi đang cầm trong tay vào trong thùng rác bên cạnh, động tác đẹp trai không gì sánh được.



"Không thích hoa, anh có thể mua kim cương cho em, chỉ cần em thích, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."



Một hoa tươi thất bại, hai nhẫn kim cương còn không thành công ư?



Mị lực của anh, phụ nữ nào chống đở được?



Thẩm Chanh xấu hổ, "Tiên sinh, quên uống thuốc sao?"


Thẩm Chanh bỗng đứng nguyên tại chỗ, mắt không biểu tình.



Mộ Bạch nhíu chặt mày, mở miệng, "Chanh Tử, anh...."



"Ngậm miệng lại."



Thẩm Chanh bình tĩnh tự nhiên mở miệng, không có chút tâm tình phập phồng.



Sao Mộ Bạch có thể câm miệng, thấy cô lạnh lùng như vậy, anh vội nói: "Em nghe anh giải thích, sự tình không phải như em nghĩ."



"Tôi nói anh ngậm miệng lại!"



Âm thanh cuối cùng lạnh vài phần, hóa thành một mảnh lạnh bạc.



"Chơi rất vui, hả?"



"Mộ Bạch anh, bị bệnh thần kinh!"



"Kẻ điên!"



Quay người đi, dứt khoát lạnh lùng.



Mộ Bạch chết trân tại chỗ, Đường Diễm đứng ở bên cạnh nhớ lại đối thoại vừa rồi của hai người.



Đợi cho bóng dáng nhỏ xinh đó hoàn toàn biến mất, anh mới lên tiếng.



"Mộ Đại Thiếu Gia."



"Cô ta là ai?"



"Tại sao tức giận như vậy?"



"Mắng chửi cậu là bệnh thần kinh?"



"Kẻ điên?"



"Cậu giết cả nhà của cô ta à?"



Mộ Bạch không nói gì, vẻ mặt muốn bao nhiêu cứng ngắc thì có bấy nhiêu cứng ngắc.



Cuối cùng sau khi Đường Diễm hỏi vô số vấn đề, anh bộc phát rồi.



"Đường Diễm, cậu là đồ ngu xuẩn!"



Một quyền vung qua, không chút lưu tình.



Cũng may Đường Diễm phản ứng rất nhanh, mới tránh khỏi một quyền đòi mạng này.



Cũng chính bởi vì Mộ Bạch phản ứng quá khích, anh mới giật mình tỉnh ngộ....



"Chẳng lẽ, cô ta chính là người trước mà cậu muốn theo đuổi trở về?"