Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 2 :

Ngày đăng: 12:36 19/04/20


Trương Hách Nhiên ngồi trước màn hình vi tính, nhìn trang bìa của ID Lưu Nhất Sảng.



Anh tạo mới website thêm lần nữa, chỉ trong nháy mắt, một người có ID tên là Chơi xong thì biến* vừa mới like, anh nhìn ID kia một lúc, bĩu môi, nét cười hơi giễu cợt không biết nên khen cô ngốc kia hay để lại cho mình.



*完蛋玩意一边玩蛋去: 完蛋玩意 nghĩa là chơi xong, đồ vô dụng, ngôn ngữ thường dùng trong game; còn 玩蛋去 là tiếng địa phương Hà Bắc, “wán dàn qù” nghĩa là

té sang một bên đi, cút đi, đừng cản chuyện, hoặc là đi chơi đi.



Nhìn một lúc anh mới cầm điện thoại trên bàn lên. Cuộc gọi được kết

nối rất nhanh, Trương Hách Nhiên từ tốn nói vào microphone: “Tổng giám

đốc Điền à, tôi là Trương Hách Nhiên, công ty mà anh nói muốn chúng tôi

thiết kế ngày hôm nay ấy, là cao ốc Thiên Lân phải không? Đối diện nó là công ty Huệ Doanh phải không? Tổng giám đốc Điền, đơn đặt hàng này anh

đừng đưa người khác, tôi nhận”.



Ở đầu dây bên kia, có vẻ hình như tổng giám đốc Điền đang vô cùng vui sướng, giọng nói vang lên từ microphone còn phấn khởi không thôi: “Trời ơi, Tiểu Trương à, thật không đấy? Cậu đồng ý nhận dự án nhỏ thế này à? Tiểu Trương, tôi cảm ơn cậu lắm”.



4.



Tháng ngày thoăn thoắt trôi đi, nhanh đến mức con người ta không cách nào níu được. Thấy càng lúc càng đến gần dịp Tết, mặc dù tần suất thúc

ép của bố mẹ không quấn quýt như xưa, nhưng cường độ lại cực kì mạnh mẽ, Thái Hân bị ép đến mức bó hết tay chân, vì sinh tồn, rốt cuộc cô cũng

quyết định lên mạng “thuê” một người đàn ông, mang về, xoa dịu lòng dân

tứ phía.



Cô đăng quyết định vô cùng bất đắc dĩ kia lên weibo của ID Chơi xong thì biến. Đây là vùng đất tĩnh mịch của mình cô, là nơi cô ghi chép những sướng

vui buồn khổ của riêng mình, trước giờ cô vẫn đăng những than thở dù

không đâu vào đâu, bởi vì sẽ chẳng ai phát hiện người đó chính là cô. Dù cho mỗi ngày cô có like bài đăng của Lưu Nhất Sảng đi nữa, Lưu Nhất

Sảng cũng không thể moi ra được gì dù chỉ là một ngón tay cái giữa đám

người như thế. Cô cũng từng nói tên weibo của mình cho Nhạc Tư Tư, nhưng mới xoay người cậu ấy đã quên luôn sạch bách.



Cô muốn mình chỉ là một người đơn độc giữa mạng xã hội rộng lớn vô

biên. Rầu rĩ đăng bài viết: “Gần hết năm mất rồi, chắc phải lên internet thuê một người đàn ông về nhà quá, nếu không không biết hai ông bà Thái có chém chết mình không?” Đăng xong lại lặng lẽ vào weibo của Lưu Nhất

Sảng like hết một vòng, sau đó bò lên trang web mà Nhạc Tư Tư gửi cô,

đăng tin “Thuê bạn trai về nhà ăn tết”.



Cô thấy trang web thuê người này còn phải chờ kiểm tra tính hợp pháp

hợp quy, vì thế số người đăng tuyển chắc không nhiều, cô nghĩ nhanh nhất phải chờ đến ngày mai mới nhận được hồi âm. Nhưng khiến cô bất ngờ là,
trai về nhà ăn tết à? Thuê tôi thì không được chỗ nào? Chẳng lẽ cô định

thuê một bác già nhăn nheo mang về, ba mẹ cô có vui vẻ được không?”



Thái Hân xua tay: “Không phải như thế, nhưng mà cậu nhỏ hơn tôi mà em trai, tôi mà đưa cậu về thể nào bố mẹ cũng nghĩ tôi đang làm hại mầm

non của tổ quốc”.



Trương Hách Nhiên không đồng ý, khuôn mặt uần tú lại chuyển sang ăn

vạ: “Thế thì tôi cũng mặc kệ, mấy ngày gần đây có được ăn cơm đâu, cô mà không thuê thì tôi phải ra cửa chờ chết đó”.



Thái Hân sợ đến ngây người: “Em trai à, chị nói em nghe làm người

phải đi vào con đường trong sạch, sao em lại chạy vào chốn vô lại như

thế này được chứ? Em bị va đầu đó à?” Cô moi ví tiền ra, “Chị cho cậu

mượn ít tiền, cậu đừng tự tử, phải kiên cường đi tìm người tuyển dụng

tiếp theo”.



Trương Hách Nhiên cầm số tiền cô đưa: “Tôi lấy tiền người ta thì phải giúp người ta trừ họa. Giờ tôi cầm tiền của chị thì phải nhận công việc chị giao lần này”.



Thái Hân hết ý kiến: “Thế cậu trả lại tiền đây! Đúng là quái lạ, tôi không muốn thuê mà cậu còn mong muốn được bán quá đấy”.



Trương Hách Nhiên nhét tiền vào túi quần sau rồi cười lại với cô,

cười đến môi hồng răng trắng: “Đây là đạo đức cơ bản khi làm người và

quy tắc tối thiểu trong công việc hằng ngày. Chị khóa trên à, cô không

thoát khỏi vụ buôn bán này đâu, nhận cho rồi”.



Thái Hân bị người kia quấn quýt đến xây xẩm cả đầu, cuối cùng lại gọi phục vụ mang ra ly nước nữa, uống xong mới nghĩ được đối sách. Cô quyết định trước tiên phải thoát khỏi cậu ta cái đã.



“Ba mẹ tôi còn bảo thủ hơn cả di sản văn hóa nữa đấy, họ không đồng ý cho tôi dẫn một bạn trai trẻ tuổi về nhà đâu, vì thế cậu để tôi về nhà

suy nghĩ thêm một chút, được không?”



Trương Hách Nhiên chân thành nhìn cô: “Chị khóa trên à, tôi có thể thay đổi tuổi tác được, trở nên già dặn hơn được mà”.



Thái Hân muốn đá cậu ta luôn: “Thay đổi tuổi tác được thì thẩm mĩ

viện có cần phải dao kéo nữa không? Mặt cậu còn trắng mịn hơn mặt tôi,

gạt được ai đây hả cậu em?”