Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 52 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Hứa Bách Thao ngồi trong quán cafe, hai tay giao nhau đặt ở trước bàn, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ từng chút mất dạng, nhìn đèn đường từng cái sáng lên, nhìn giờ hẹn với Giang Vong từng chút tiếp cận, ngón tay cái vuốt ve qua lại, kỳ lạ mà hồi hộp lên.



Cách giờ hẹn còn 5 phút đồng hồ, ánh mắt của cậu, đột nhiên khóa chặt vào một cô gái tóc dài có dáng người yểu điệu cao gầy ngoài cửa sổ. Cô gái mang giày cao gót, quần ống hẹp, áo sơ mi trắng, áo bành tô dài, nhịp chân nhanh nhẹn, vẻ mặt tẻ nhạt từ đằng xa đi tới. Hứa Bách Thao lập tức đứng lên, trực giác nói cho cậu biết, đây chính là, Vân Bạc sau mười hai năm...



Trực giác của cậu quả không sai, cô gái ấy, thật là từng bước từng bước, đi về phía cậu, càng đi càng gần, vẻ mặt khi nhìn cậu, không lạnh không nhạt, bình tĩnh không gợn sóng, cuối cùng, đứng lại ở trước mặt cậu.



Hứa Bách Thao tỉ mỉ quan sát Giang Vong.



Tướng mạo của chị ấy, so với nhiều năm trước càng thêm xuất chúng, khí chất, trông có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều so với nhiều năm trước, không còn lạnh lùng nghiêm nghị như kia, đôi mắt không gợn không rõ ưu tư kia, lại vẫn y hệt như trước.



Ngập ngừng chốc lát, Hứa Bách Thao đưa tay ra, khóe môi cong cong, thanh âm luôn luôn trong trẻo bởi vì kích động có hơi khàn khàn, nhưng cũng mang theo ý mừng và thoải mái thật lòng nói: “Chị tư, thật là chị, chị vẫn còn sống, thật tốt quá, thật tốt quá...”



Giang Vong lại chỉ vẻ mặt tẻ ngắt quan sát chàng trai trong sáng cao ngất lịch sự trước mắt một lát, đưa tay ra nhẹ nhàng cấp tốc cùng cậu nắm lấy nhau một lát, bên môi cong lên một vệt nụ cười nhạt nhòa, nhẹ nhàng ồ một tiếng, nói: “Đã lâu không gặp...” Sau đó, ung dung ngồi xuống chỗ ngồi.



Trong chớp nhoáng, Hứa Bách Thao có hơi lúng túng, trong một tiếng ồ nhẹ ấy, cậu nhạy bén bắt lấy, cảm giác sai lầm của cậu mới trước. Giang Vong chị ấy, cũng không có ôn hòa so với nhiều năm trước, ít ra, đối với mình là như thế, mỗi tiếng nói mỗi cử động, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười, trước sau, lãnh đạm mang theo ý trào phúng.



Cậu cũng không đoán sai, xác thực nhiều năm trước, Vân Bách đã không thích cậu. Chỉ vì, Vân Bách biết, cậu trai từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Hứa Bách Hàm, ở trong lòng Hứa Bách Hàm, trọng lượng rất nặng, có thể, vượt qua mình, khiến cho cô, ước ao lại cáu giận.



Nhiều năm sau, ghen ghét Vân Bách đối với cậu, chỉ tăng không giảm.



Hứa Bách Thao cũng ngồi xuống, đưa tay vẫy nhân viên phục vụ tới, cùng Giang Vong gọi hai tách cafe. Sau đó, cậu nhìn Giang Vong một tay chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Chị tư, nhiều năm như vậy, tại sao lại không quay về tìm chúng em, chị có biết mọi người trong nhà vì chị mà thương tâm cỡ nào không?”



Vừa dứt lời, cậu liền nhìn thấy, Giang Vong quay đầu lại, ý cười khóe môi sâu đậm thêm, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, thanh âm hững hờ. Hứa Bách Theo lại nghe ra trào phúng bên trong: “Thật sao? Tôi thực sự không biết đấy. Cậu xem, không có tôi, các người cũng đều sống bình yên tiếp đó đấy thôi?”



Hứa Bách Thao hơi khẽ cau mày, tức khắc lên tiếng phản bác: “Không phải thế, bác cả những năm qua luôn nhắc đến chị, bác ấy bảo bác ấy mắc nợ chị, nói đến chị là bác ấy liền...”




Mà nửa đời trước, tất cả nụ cười của cô, cũng gần như đều vì Hứa Bách Hàm mà có...



Hứa Bách Hàm, chị nói cho tôi biết, tôi phải làm sao để không yêu chị nữa?



Nhưng tôi yêu chị thì thế nào, cho dù chị cũng yêu tôi thì thế nào?



Tôi chỉ yêu một mình chị, nhưng chị còn yêu nghìn nghìn vạn vạn người của cõi đời này. Chị muốn làm con gái ngoan ngoan ngoãn nghe lời của cha mẹ, chị muốn làm tấm gương tốt ưu tú xuất chúng trong mắt hậu bối, chị muốn làm tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa trong mắt người ngoài. Thì chị thế nào mà làm được hy vọng xa vời của tôi, một Hứa Bách Hàm chỉ thích chỉ yêu tôi nhất, một Hứa Bách Hàm chỉ là người yêu của tôi?



Cô khóc đến thở không nổi, khóc đến thoát lực, cũng lại không ngóc đầu lên được...



Không biết lại qua bao lâu, Giang Vong cuối cùng ngẩng đầu lên từ trên tay lái, từng chút từng chút, lau khô nước mắt, khởi động xe, chạy tới phương xa...



Hứa Bách Hàm, năm nay tôi 27 tuổi rồi, không còn ngây thơ nữa. Tôi đã hiểu sợ hãi của chị, lưỡng lự của chị, hiểu rằng, tôi còn chưa đủ trọng lượng để khiến chị yêu tôi nhất.



Bất luận là áy náy hay là tình yêu, tôi vẫn cám ơn chị, để tôi hiểu, hóa ra tất cả, không phải tôi nhất sương tình nguyện, tự mình độc diễn.



Vậy thì, bây giờ, hãy để tôi, yêu chị một lần cuối cùng, tác thành chị, tác thành biển xanh trời xanh của chị nhé.



Lời tác giả: Ế, tui thành công tìm đường chết, dùng xà tinh bệnh ngọt ngược giao nhau của mình bức đi mất một độc giả đáng yêu, lệ rơi đầy mặt ~~~~ (>_<) ~~~~



Lời editor: Có ai bị xà tinh bệnh của tác giả bức đi mất rồi không? À bức đi rồi thì làm gì còn thấy dòng này TvT



Thông báo, từ đây đến hết truyện, chương mới mỗi ngày sẽ được đăng vào 10h tối hằng ngày, số lượng dao động từ 1~3 chương, các quý vị canh đúng giờ vô bóc tem chung mừng tết sắp đến nhen haha =))