Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 53 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Không biết có phải là vì tháng ba thời tiết thất thường hay không, trở trời khiến sáng mặc áo bông chiều mặc áo cotton, Giang Hoài Khê bị cảm, thoạt đầu, chỉ là hơi nghẹt mũi tí tẹo, sau đó, chính là ho khan sốt nhẹ thế tới hung hăng.



Điều kiện thôn Cát An không tốt, cả thôn chỉ có một sở y tế nho nhỏ, đi xa lại không tiện, Giang Hoài Khê chỉ đành thuyên giảm bởi thuốc mang đến từ Lâm Châu.



Mấy ngày trôi qua, tuy rằng không sốt tiếp nữa, Giang Hoài Khê cũng biểu hiện dáng vẻ như đã không sao, nhưng ban đêm, Lục Tử Tranh vẫn luôn nghe thấy vài tiếng ho khan thấp giọng hết sức kiềm chế của Giang Hoài Khê, từng tiếng từng tiếng, khiến Lục Tử Tranh ưu tâm lo buồn.



Lúc rạng sáng, Lục Tử Tranh vừa mới vào giấc ở trong lồng ngực Giang Hoài Khê, bỗng lại nghe thấy, từ bên tai truyền tới từng tiếng ho thấp giọng cực kỳ kiềm chế của Giang Hoài Khê. Lục Tử Tranh rõ ràng cảm nhận được, thân thể của người bên cạnh từng cái từng cái run nhẹ nương theo âm thanh vang lên, trong nháy mắt, Lục Tử Tranh từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại.



Lục Tử Tranh mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Giang Hoài Khê.



Vì ho dữ dội, thanh âm của Giang Hoài Khê có hơi khàn khàn vô lực, thấy Lục Tử Tranh thức giấc, cắn cắn môi, thở dài, xấu hổ nhẹ giọng nói: “Lại đánh thức cậu rồi. Ngày mai bảo thím Lâm giúp tôi quét tước phòng sách một tí, lót đệm chăn trên đất, tôi ngủ mấy ngày ở phòng sách trước đã.”



Lục Tử Tranh xoay người, đưa tay ôm lấy eo mảnh của Giang Hoài Khê, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, từ chối bảo: “Tôi ngủ một mình không được đâu.” Ngừng lại một chút, cô lo lắng nói: “Hoài Khê, tôi cảm thấy thuốc cảm mang đến dường như không có tác dụng gì, đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa hết nữa, bằng không thì chúng ta về Lâm Châu trước, đến bệnh viện khám xem có được không?”



Giang Hoài Khê đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà mềm mại ở đỉnh đầu Lục Tử Tranh, cười cười vỗ về bảo: “Cũng không phải tiên đơn gì, sao có thể hết nhanh như vậy đây? Đừng lo lắng, mấy ngày nữa là ổn thôi. Tháng năm Hoài Xuyên đính hôn, lúc ấy chúng ta quay về được không?”



Trong lồng ngực chỉ truyền đến một tiếng rầu rĩ của Lục Tử Tranh: “Ừ...”



Giang Hoài Khê cụp mắt, nhẹ cạ cằm vào tóc trán Lục Tử Tranh, khẽ cười một tiếng nói: “Ừ, nếu thật muốn để tôi khỏe lên, tôi ngược lại biết một liều thuốc hay, chỉ xem cậu có chịu cho tôi hay không thôi.”



Lục Tử Tranh lập tức có tinh thần, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt phát sáng mà nghiêm túc hỏi: “Là gì?”



Đôi mắt xinh đẹp của Giang Hoài Khê lưu chuyển, mang theo chút ý cười gian xảo, chỉ chỉ gò má của mình, nói: “Cậu hôn tôi một cái, tôi hấp thu năng lượng tình yêu của cậu, khẳng định là có thể rất nhanh khỏe lên.”



Lục Tử Tranh ngẩn ra, đưa tay vỗ cánh tay Giang Hoài Khê một cái, không nhịn được vừa tức giận vừa buồn cười bảo: “Tôi còn tưởng là cậu nói nghiêm túc đấy chứ.”



Giang Hoài Khê nhíu nhíu mày lại, hừ nhẹ một tiếng, không vui nói: “Sao cậu biết tôi không phải nghiêm túc?” Nói xong, nàng nghiêng mặt tiến đến bên môi Lục Tử Tranh, lãnh lạnh mà phun ra một câu: “Cho cậu một cơ hội lấy công chuộc tội.”



Lục Tử Tranh nhìn dáng vẻ ngạo kiều của Giang Hoài Khê, nét mặt không nhịn được cong cong, trong tròng mắt nhìn Giang Hoài Khê lom lom, tràn đầy ý cười.



Cuối cùng, cô đưa tay đặt tại trên giường, chống thân thể mình lên, nghiêng người sang cúi đầu xuống, ở trên đôi môi Giang Hoài Khê, ấn xuống một nụ hôn dịu dàng, thanh âm dịu dàng điềm đạm: “Có đủ năng lượng hay không?”




Giang Hoài Khê liếc mắt sâu sắc nhìn Lục Tử Tranh thành kính dập đầu, hơi khép mắt, cuối cùng, nhẹ nhàng gật đầu.



Lục Tử Tranh dập xong 99 cái dập đầu đứng dậy, chỉ cảm thấy đầu có hơi mê man, trong lúc nhất thời suýt chút nữa đứng không vũng, hồi lâu, cô mới ổn định tâm trạng lại, tỉnh táo ý thức lại, tìm kiếm Giang Hoài Khê.



Chỉ nhìn thấy, Giang Hoài Khê đã không còn ở bên người, Lục Tử Tranh ngắm nhìn bốn phía, trong sự tấp nập của người đến người đi, thân thể như ngọc của Giang Hoài Khê đang đưa lưng về phía cô cúi đầu đứng viết gì đó trước quầy giải xăm.



Lục Tử Tranh đang chuẩn bị nhấc chân đi về phía Giang Hoài Khê, bỗng thấy Giang Hoài Khê dường như có cảm ứng trước, đột nhiên quay người lại, thẳng tắp mà nhìn về phía cô. Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Lục Tử Tranh cảm giác được, tựa hồ ánh mắt Giang Hoài Khê có hơi trốn tránh cô một chút, sau đó, mới lại nhìn cô, toát ra một chút ý cười, đi tới về hướng cô.



Khi Giang Hoài Khê đi tới trước mặt Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh mới cười hỏi nàng: “Là cầu xăm gì sao?”



Giang Hoài Khê nắm tay cô cùng cô đi ra ngoài, mang theo chút ý cười nhàn nhạt nói: “Ừ.”



Lục Tử Tranh hiếu kỳ: “Thế nào?”



Bước chân Giang Hoài Khê hơi dừng một chút, vẻ mặt có phần ngưng trọng nhìn Lục Tử Tranh, nhìn đến Lục Tử Tranh bắt đầu lòng bất an mà thình thịch nhảy lên, cắn môi, kìm lòng không đặng nhíu lông mày lại, Giang Hoài Khê mới đột nhiên nhoẻn miệng cười, mang theo dịu dàng lờ mờ bảo: “Có cậu ở đây, tất nhiên là xăm tốt nhất.”



Tim Lục Tử Tranh buông lỏng, cưỡng không được cong khóe môi nở nụ cười, sẵng giọng: “Dọa tôi sợ bộ rất vui ư?”



Giang Hoài Khê nhíu mày khẽ cười: “Rất vui đó.”



Lục Tử Tranh hừ nhẹ một tiếng, dáng vẻ giả đò tức giận, xoay người, không đợi Giang Hoài Khê, tự thân tự mình đi ra ngoài.



Giang Hoài Khê đứng ở tại chỗ, nhìn bóng người chậm rãi đi xa của Lục Tử Tranh, ý cười bên môi dần dần thu lại, cay đắng, chậm rãi leo lên trên chân mày khóe mắt.



Bên tai của nàng, vang lên chính là lời của người giải xăm: “Ý trung nhân, nhân trung ý. Hoa trong gương, trăng trong nước, đây là xăm trung bình.”



“Xăm này biểu thị, hai người là vợ chồng trẻ, đẹp đôi vốn có, ái ân rất nhiều. Thế nhưng, tình thâm không thọ, phúc duyên không sâu, e là, khó có thể cùng tuổi già.”



Lời editor: Canh giờ nhầm sorry mng =))))