Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 55 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


“Hứa Bách Hàm, xin đừng, cố gắng dùng chân của chị, dùng áy náy, trói buộc tôi, đừng để cho người nhà của chị dùng ánh mắt nhìn tôi như tội nhân nữa! Tôi không yêu chị nữa, tôi muốn một cuộc sống mới, cầu xin chị tha cho tôi đi!” Sau khi nói câu này xong, Giang Vong rõ ràng nhìn thấy, thân thể Hứa Bách Hàm kịch liệt run lên, hai tay bịt tai, dần dần, vô lực buông xuống.



Lúc chờ đợi ở cửa bệnh viện, lưng của Hứa Bách Hàm đã từng ưỡn lên thẳng tắp vô cùng kiên định, vào thời khắc này, cuối cùng, từ từ cong khom xuống dần. Giang Vong duy độc nhìn thấy, lưng Hứa Bách Hàm, thuận theo tiếng nghẹn ngào thầm lặng, từng chốc từng chốc, nhẹ nhàng mà run rẩy.



Tim Giang Vong dằn lại, quay mặt qua, không đành lòng nhìn dáng vẻ oan ức đau lòng của Hứa Bách Hàm thêm nữa, siết chặt nắm đắm, mới khiến giọng nói mình bình tĩnh như cũ: “Đi thôi, tôi đưa chị về.”



Hứa Bách Hàm do nghẹn ngào mà giọng nói khàn khàn khác thường, cực lực ổn định sự run rẩy, từ chối nói: “Không cần, để tự chị đi, để cho chị yên tĩnh một chút...” Nói xong, chị dần căng lưng lên, đưa tay ra, từng cái từng cái mà xoay xe lăn, khó khăn mở cửa nhà Giang Vong ra, không quay đầu lại, chậm rãi biến mất trong tầm mắt Giang Vong, để lại cho Giang Vong một bóng lưng đơn bạc quật cường, cùng tịch mịch vắng lặng của cả phòng...



Đứng tại chỗ, xa xa, Giang Vong nghe thấy thang máy vang lên một tiếng ding dong. Cô biết, Hứa Bách Hàm, đã lên thang máy rời đi rồi, từng giây trôi qua là khoảng cách giữa chị và cô ngày càng xa dần. Từ đây, có lẽ thật sự, sẽ không quay về lại nữa rồi.



Cuối cùng cô giơ chân lên, bước đi nặng trĩu mà đi về phía cửa, kinh ngạc mà nhìn hành lang không một bóng người, rất lâu sau đó, mới vô lực giơ tay lên, chậm rãi khép cửa lại. Rồi sau đó, cô dựa vào cửa, cũng không còn khí lực để chèo chống mình thêm nữa, từng chút từng chút mà trượt xuống ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo.



Cô cuộn tròn hai chân, hai tay vây quanh đầu gối, vùi mặt vào trên đầu gối, nỗ lực bắt lấy một chút gì đó, khiến cho mình cảm thấy không phải trống rỗng, không phải khó chịu.



Hứa Bách Hàm đi rồi, là thật, sẽ không bao giờ quay lại nữa rồi, đây chẳng phải là hi vọng của mình sao?



Thế nhưng, tại sao, rõ ràng nên cảm thấy giải thoát, nhưng bây giờ lại cảm thấy, càng đau đớn, càng ngột ngạt, đến nỗi mà, khó chịu dường như khó có thể hô hấp.



Giang Vong ôm mình, càng ôm càng chặt, cuối cùng, vẫn ức chế không được, mở miệng ra, dốc sức cắn đầu gối của mình.



Cô không có mẹ để thương yêu, để dựa vào, vì thế, khi cô đơn bất lực, cả tư cách khóc lóc gọi “mẹ” để xoa dịu hoảng sợ đau xót cô cũng không có. Thế là, từ nhỏ đến lớn, khi cô chịu không nổi nỗi đau tinh thần, cô liền dốc sức mà tự cắn mình, hình như, trên người đau một chút, trong lòng, là có thể không còn đau như trước.
Mà khi năm đó vào ngày sinh nhật kia của cô, khi Hứa Bách Hàm nói dối với cha mẹ ngàn dặm xa xôi chạy tới, cô thật sự cho rằng, cô có được người cô yêu rồi, cuối cùng chị cũng yêu cô nhất rồi. Cô cũng có thể làm người quan trọng nhất, người yêu nhất trong lòng người khác rồi.



Nhưng phút chốc ấy, khi Hứa Bách Hàm để lại bóng lưng của chị trên bờ biển, cho cô hay là chị đã buông tha cô, cô mới tuyệt vọng mà hiểu, cô vẫn như cũ, là người bị vứt bỏ bị ruồng rẫy trong số mệnh nhân sinh, thế giới này, không ai thật sự cần cô cả.



Trong rất nhiều năm sau khi được cứu lên, Giang Vong vẫn không cách nào tha thứ Hứa Bách Hàm được, cho rằng, Hứa Bách Hàm có lỗi với toàn tâm toàn ý, chân tâm trả giá của cô. Cô có thể vì một mình Hứa Bách Hàm mà lật đổ toàn bộ thế giới. Nhưng Hứa Bách Hàm đáp lại cô là cái gì? Cô có thể vì Hứa Bách Hàm mà từ bỏ tất cả, bao gồm cả tính mạng của mình, nhưng mà, vẫn bị vứt bỏ như thế. Hứa Bách Hàm khiến cô cảm thấy, tất cả đều là cô đang tưởng bở, khiến cô cảm thấy, tình yêu của cô, bị phản bội.



Nhưng hôm nay của rất nhiều năm sau, thời gian và kinh nghiệm mười mấy năm qua, làm cho cô rốt cuộc hiểu rõ, có lẽ là bởi vì, cô là cô nhi chưa bao giờ chiếm được tình yêu trên thế giới này, vì thế nên cô yêu chỉ có mỗi mình Hứa Bách Hàm.



Mà Hứa Bách Hàm, chị có được nhiều tình yêu lắm, cái cô đưa, đã định trước chỉ là một phần trong đó thôi, làm thế nào cũng chỉ là một phần trong đó, vị trí chiếm cứ ở trong lòng chị, cũng chỉ có thể là một nơi nhỏ mà thôi.



Thiện lương của Hứa Bách Hàm, cô rõ hơn so với ai khác.



Vì thế, cô mãi mãi cũng không cách nào chiếm được chỗ quan trọng nhất trong lòng Hứa Bách Hàm, không cách nào khiến cho chị liều lĩnh vì cô. Thêm lần sau, thêm đối quyết mâu thuẫn đi nữa, cô vẫn, sẽ là người bị buông tha ấy.



Nhưng, Hứa Bách Hàm, em là kẻ điên cố chấp. Em hiểu chị, em thông cảm chị, em còn yêu chị, nhưng mà, em không muốn ở bên chị nữa.



Em không muốn, sống trong sự thấp thỏm mà chờ đợi thêm một lần bị từ bỏ. Hãy để em duy trì hiện trạng, không hề chờ mong, cũng không lại có thêm thương tổn.



Vì thế, lần này, đem quyền lựa chọn cho em, để em, trước từ bỏ chị.