Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 62 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Lục Tử Tranh nhìn Giang Hoài Khê, trong đôi mắt là vui vẻ và cảm động không che giấu nổi, nửa khắc đối mặt với Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh cong cong mặt mày, hơi kiễng hai chân lên, ngẩng đầu ấn xuống một nụ hôn mềm nhẹ trên gương mặt Giang Hoài Khê: "Hoài Khê, chúc mừng ngày kỷ niệm một tháng."



Đôi mắt Giang Hoài Khê thoáng phát sáng, có ý cười hiện lên, cúi đầu hôn cái trán Lục Tử Tranh một cái, nói: "Đi xem quà coi có thích hay không."



Lục Tử Tranh mang theo chút mong đợi và hào hứng, nắm tay Giang Hoài Khê đi về phía trước, nghi hoặc nhìn trên lan can sạn đạo gỗ quấn lấy tờ giấy đang tung bay theo gió dưới sợi dây màu, quay đầu lại chớp mắt một cái chỉ vào nó, cười hỏi: "Ô, đây là gì thế?"



Giang Hoài Khê buông lỏng tay Lục Tử Tranh ra, vểnh lên một nụ cười nhẹ, khe khẽ đẩy đẩy vai Lục Tử Tranh, tỏ ý cô lên trước, đáp: "Cậu qua nhìn xem là biết ngay."



Thế là Lục Tử Tranh tựa như đứa con nít, bước chân nhẹ nhàng mà nhún nhảy một cái chạy tới bên lan can, ngồi xổm xuống, đưa tay túm lấy tờ giấy nhỏ đón gió tung bay quấn dưới dây màu, cậy vào ánh đèn trên lan can, cô nhìn thấy mặt trên nó là hàng chữ phiêu dật được viết bằng bút máy màu đen: "Chỉ là đi Nhật Bản thôi mà, còn phải chụp tấm hình tỏ vẻ từng du lịch qua đây sao? Ấu trĩ."



Lục Tử Tranh không nhịn được "phì" một tiếng bật cười, nhẹ nhàng lật tờ giấy lại, muốn xem thử rốt cuộc mặt ngoài là cái gì mà có thể khiến cho Giang Hoài Khê đâm chọc như vậy.



Song, cô không ngờ rằng, bức ảnh mặt sau trang giấy, lại là quen mắt lạ thường. Lục Tử Tranh nhìn Tatami trong lữ quán Tokyo Nhật Bản và ngón tay to lón hình chữ V dưới ống kính, không khỏi mà liền sững sờ.



Đây là bức ảnh cô gửi cho mẹ trong lần đầu tiên cô cùng cấp trên đi Nhật Bản công tác, nói bà biết là mình đã đến nơi cần đến rồi, để bà đừng lo lắng nữa. Mũi Lục Tử Tranh có hơi chua chua, chớp mắt một cái, đã là chuyện của sáu, bảy năm trước rồi, cảnh còn người mất, mẹ, đã không còn ở đây nữa... Cô quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Giang Hoài Khê, dùng ánh mắt im lặng hỏi nàng, tại sao lại có bức ảnh này?



Giang Hoài Khê chỉ đơn thuần mà đứng ở trong bóng sáng, bên môi mang theo nụ cười nhè nhẹ, dịu dàng nhìn cô chăm chăm, ra hiệu cô tiếp tục xem tiếp.



Lục Tử Tranh mím mím môi, gỡ xuống bức ảnh đầu tiên được cái kẹp cặp lại, quay đầu về, ngồi xổm, lại dịch vài bước về phía trước, túm lấy tờ giấy thứ hai đang tung bay trong gió đêm, lần này, cô nhìn thấy là bức ảnh chính diện trước, phía trên, là một cây anh đào xán lạn đang nở, Lục Tử Tranh nhận ra, là năm đó, lúc cô đi công tác từ Nhật Bản về đến ký túc xá tìm Giang Hoài Khê, bắt gặp Giang Hoài Khê đang vẽ một bức hoa anh đào ấy.



Đáy lòng Lục Tử Tranh khẽ run, cắn môi, lật bức ảnh qua, mặt sau, là chữ viết đẹp đẽ của Giang Hoài Khê mà cô quen thuộc: "Cậu đang làm gì? Đi xem hoa anh đào sao?"



Đôi mắt Lục Tử Tranh dần dần bị sương mù mơ hồ, nụ cười bên bờ môi, lại không nhịn được khuếch trương ra. Cô gỡ xuống bức ảnh thứ hai này, vội vã mà xê dịch về phía bức ảnh thứ ba.Bức ảnh thứ ba, là một con phố thương mại của thành phố B, dưới thủ thế chữ V, là kiến trúc mang tính biểu tượng [1] của thành phố B, cao ốc bậc nhất ở đó. Đây là bức ảnh Lục Tử Tranh gửi cho Lục mẹ khi lần thứ hai đến nơi khác công tác.



Cô lật bức ảnh qua, nhìn thấy, Giang Hoài Khê ở phía sau viết: "Cảnh xấu, người xấu, tôi không muốn đi chút nào. Trên cổ tay, hình như hơi trống trống nhỉ, chút xíu cũng không biết ăn diện cho mình." Lục Tử Tranh không nhịn được lại giễu cợt một tiếng, lời này thật giống như năm đó Giang Hoài Khê đã nói với mình.



Chỉ là, khi Lục Tử Tranh nhìn thấy bức ảnh thứ tư, nụ cười của cô, rồi lại từng chút từng chút cứng lại.
Tử Tranh, phải mãi cười như thế nhé.



Tôi muốn trong hồi ức của cậu, lưu lại mỗi một dấu chân của những nơi ta đã từng đi qua, để lại cho cậu một hồi ức vui vẻ tựa như một biểu tượng niềm vui vậy, để lúc cậu nhớ lại, chỉ biết mỉm cười.



Tôi không biết, đời này của tôi còn bao nhiêu thời gian để bồi bạn cạnh cậu thế này, nhưng tôi hy vọng, trong quãng thời gian ở cạnh cậu như đây, tôi có thể cho cậu ngập đầy ngập đầy là vui vẻ. Nếu như, có một ngày, tôi không thể không đi mất, Tử Tranh, đừng nên trách tôi, đừng nên oán tôi, đừng nên hối hận có được không?



Đêm hôm ấy, hơn bốn giờ rạng sáng, Giang Hoài Khê bỗng nhiên tỉnh lại, ngực đau đớn khó chịu, cổ họng hơi ngứa, tựa như bị gì đó chắn lại.



Nàng nhẫn nhịn đau đớn bên eo, đứng lên một cách rón rén, chân để trần, bước vào phòng vệ sinh, khom người ở trước bồn cầu, cố hết sức nhỏ giọng mà ho lên.



Một hồi lâu sau, thứ chắn lấy trong cổ họng rốt cuộc phun ra ngoài, Giang Hoài Khê che ngực khó chịu mà vô lực thẳng lưng lên.



Trong lúc định đưa tay ấn nút xả nước, trong dư quang nàng bỗng nhiên thoáng thấy, giữa khoảng nước trong suốt trong bồn cầu, lại hiển hiện vài chút tơ máu màu đỏ tươi đẹp.



Trong nháy mắt, Giang Hoài Khê cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân để trần truyền thẳng đến trái tim. Nàng che ngực, cảm thụ được đau đớn mang máng kéo dài bên eo, nhìn một chút đỏ tươi trong nước, nghe âm thanh kim chạy trong chiếc đồng đeo tay Lục Tử Tranh cởi để bên bồn rửa tay, ánh mắt, dần dần mà ảm đạm xuống...



Chú thích:



[1] Kiến trúc mang tính biểu tượng: Gốc là 地标性建筑 (landmark architecture) Cơ bản đặc trưng của 地标性建筑 là nó như vật mà mọi người nhìn nó là nhớ đến vị trí của nó, vừa thấy nó là có thể liên tưởng vị trí thành phố thậm chí toàn bộ quốc gia, ví dụ như Sydney (nhà hát Opera), Paris (Tháp Eiffel), Bắc Kinh (Thiên An Môn), Tháp sắt Tokyo, tượng Nữ Thần Tự Do ở Newyork... 地标性建筑 là nhãn hiệu và biểu tượng cho một thành thị.



[2] Bài hát là 人海中遇見你林育群 - Gặp được em giữa biển người (Lâm Dục Quần), nằm trong album [OST] You are the apple of my eyes.



Lời editor: 0h00, mọi người năm mới bình an vui vẻ nhé~



Bổ sung: Những câu tiếng Nhật là do tác giả viết, mình chỉ phụ trách dịch và diễn giải cho các bạn tại sao lại dùng nó theo nghĩa mình hiểu, mình không tự chế đâu, tác giả viết sao thì mình dịch thế chứ mình có biết tiếng Nhật đâu:)))