Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 2 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Vô tri vô giác, Phó Dung nghe được tiếng hò hét đầy lo lắng.



Các nàng đang kêu cái gì?



Hoàng thượng giá lâm viện Mẫu Đơn, sao có người có cam đảm lớn tiếng náo động.



Mẫu Đơn Viện, 3 chữ này đánh thẳng vào tâm trí nàng, ánh sáng chói mắt

đột nhiên lóe sáng trong bóng tối, từng cảnh tượng hỗn loạn liên tiếp

diễn ra.



Túc Vương Từ Tấn chết trận, Thái tử mưu phản, thất hoàng thúc An Vương

lâm nguy trấn loạn,Tiên Hoàng bệnh nặng thoái vị, An Vương đăng cơ.



“An Vương đăng cơ”



Đúng rồi, người ko cưới vợ thất hoàng thúc An Vương trở thành tân quân

rồi, từ đó phụ huynh nàng lần lượt thăng quan, Phó gia được thánh sủng.

Bởi vậy, nàng có thể khôi phục tự do từ bỏ Túc vương phủ hoang vắng trở

lại nhà mẹ đẻ. Nàng mới 21 tuổi, quốc sách vô song, nghe nói Hoàng

Thượng muốn đến viện Mẫu Đơn, nên nàng ỷ vào ca ca là thống lĩnh ngự

tiền thị vệ, tiến vào viện, nàng muốn bắt lấy 1 lần cơ hội, nhưng khi

nàng sắp được diện thánh thì bị một người đẩy vàotrong hồ.



Nước lạnh như băng tràn vào yết hầu, làm nàng khó chịu ko hô hấp được. Nàng còn trẻ, nàng ko muốn chết.



“ oa”, tiểu cô nương một thân váy dài màu đỏ thêu hoa đột nhiên phun ra 1 ngụm nước, rồicàng ko ngừng ho khan liên tục.



“ Tốt lắm, tốt lắm, tam tiểu thư ko sao rồi”. Một mama thân người ướt

đẫm ngẩng đầu hoan hỉ hô lớn. Trong phủ có 3 vị tiểu thư: nhị tiểu thư

dịu dàng, đoan trang, lục tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, chỉ có tam tiểu thư từ nhỏ được lão gia phu nhân sủng nịnh vô pháp vô thiên. Hôm

nay, thừa dịp bọn nha hoàn ngủ gật, tiểu thưvụng trộm chạy tới bên hồ

chơi chèo thuyền, may mắn nàng nhìn thấy, đúng lúc cứu lên.



“ Nùng Nùng”



Thanh âm gọi nhũ danh của nàng trong nhu có cương,quen thuộc, lại giống

như cực kỳ xa xôi. Phó Dung khó thể tin ngẩng đầu lên, liền thấy 1 thiếu phụ thân váy xanh, thần sắc hốt hoảng hướng nàng chạy tới, theo sau có 1 đám nha hoàn.



Nước mắt Phó Dung rơi xuống.



Nàng vẫn chết sao?Thế nhưng nhìn thấy tỷ tỷ?



Nếu có thể đoàn tụ với tỷ tỷ, nàng chết cũng đáng….



Tham luyến nhìn tỷ tỷ càng đi càng gần, thân mình Phó Dung mền nhũn, ngã xuống.



“ Phụ thân, ngày mai người còn đến nha môn. Mẫu thân, ban đêm đệ đệ ko

rời khỏi người được, còn có Tuyên Tuyên tuổi ngươi còn nhỏ, mọi người

đều đi nghỉ trước đi. Trong này có ta và ca ca trông chừng Nùng Nùng

được rồi, có chuyện gì ta kêu người thông báo các người.Thanh âm trong
chỉ đau mẫu thân và bọn họ, còn đối với người khác thì thưởng phạt phân

minh.



Thấy nàng hiểu, Phó Uyển mới đứng lên, phân phó nha hoàn Bạch Chỉ canh gác ở gian ngoài đi lấy nước ấm đến.



Bạch Chỉ sao?



Phó Dung buông mi, khóe miệng hiện lên cười lạnh.Không sợ, từ từ rồi sẽ đến, nên thu dọn một cái đều sẽ ko buông tha.



Rửa qua mặt, 2 tỷ muội tắt đèn cùng đi ngủ.



Buổi sáng hôm sau, phu thê Phó Cẩm Ngôn khi tỉnh dậy liền chạy tới thăm nữ nhi, trong sân các tăng nhân còn đang niệm kinh.



Phó Dung đã sớm tỉnh, khụ khụ ko ngừng. Nhìn thấy phụ mẫu, Phó Dung hai

mắt đẫm lệ mơ hồ tố khổ: “ con đau đầu, phụ thân, người nhanh nhanh đem

những người đó đuổi đi, niệm cả một đêm làm con ngủ ko ngon giấc, hiện

tại, khụ… đầu ong gong rất khó chịu.”



Rơi xuống nước bị cảm lạnh, vốn rất dễ sinh bệnh, nếu nữ nhi đã hoàn

toàn thanh tỉnh, tự nhiên ko cần trừ tà. Phó Phẩm Ngôn lập tức phân phó

quản gia nói điều tốt đẹp đưa chúng tăng trở về, lại mời Lý đại phu tới.



Phó Dung giả bệnh, Lý đại phu nhìn ko ra cái gì, thấy tiểu cô nương

hướng hắn nháy mắt, Lý đại phu nhất thời mở phương thuốc trị ho thương

hàn cho nàng. Phó Phẩm Ngôn xuất thân là tiến sĩ, trong quan trường

lănlộn nhiều năm mới lên tới vị trí tri phủ Ký Châu, Lý đại phu nào dám

đưa phương thuốc giả lừa gạt hắn. Dù sao tiểu cô nương biết chính mình

ko bị bệnh, chắc chắn sẽ ko uống thuốc.



Khi Lý đại phu đi khỏi, Phó Dung nhiều lần nhắc nhở thân nhân bên cạnh: “ Quan ca nhi còn nhỏ, trước khi con khỏi bệnh, nương đừng đem Quan ca

nhi tới thăm con. Còn có mọi người, từ nơi con đi ra sau khi trở về liền nhất định rửa mặt sạch sẽ, thay xiêm y mới đến xem Quan ca nhi, đừng

đem bệnh khí truyền cho hắn. Dù sao con đã nói trước, con thích nhất là

Quan ca nhi, nếu có người ko nghe lời con, hại hắn sinh bệnh con liền ko để ý người một tháng.” Bây giờ nàng phải nghĩ biện pháp chuyển đến thôn trang trước, chỉ có như vậy mới bảo vệ được đệ đệ.



“ chỉ một tháng?” Phó Thần ko hài lòng lắm về kì hạn này.



Phó Dung phồng má, hung tợn nhìn hắn chằm chằm: “ huynh đến tột cùng có

nghe ko?Nương, ca ca ko đổi xiêm y đừng cho huynh ấy ôm đệ đệ!”



Kiều Thị cười, nắm nắm khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hồng của nữ nhi: “ tốt

lắm, tốt lắm, biết con trân trọng đệ đệ, yên tâm đi, chúng ta tất cả

nghe theo con, con trước đừng quan tâm Quan ca nhi, chính mình sớm dưỡng tốt bệnh đi…”



“ Nương đừng lừa gạt con, nhất định phải chiếu cố tốt Quan ca nhi.” Phó

Dung ôm mẫu thân làm nũng, mắt to trong sáng hơi mù sương tràn đầy cầu

xin.



“ Không lừa gạt, nương có thời điểm nào lừa gạt con chưa?” Kiều Thị bị

ái nữ nhìn đến yếu lòng, nhiều lần cam đoan.Đến thế này Phó Dung mới yên tâm.