Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 294 : Hậu ký bảy

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Phó Thần thuở nhỏ luyện võ, hơn hai mươi năm qua, luyện được thân thể cao ngất, lưng rộng eo thon.



Nhị công chúa bất ngờ bổ nhào vào trong ngực nam nhân, trán đặt lên lồng ngực hắn, trước người là khí tức nam nhân xa lạ.



Trong nháy mắt đó, nàng quên trên người nàng có quá một con độc nhện,

quên nàng là cô nương, quên hết thảy rụt rè, bản năng vươn tay, ôm chặt

người nam nhân này, sau đó thắt chặt cánh tay, dán mặt vào lồng ngực

hắn, vô thanh rơi lệ.



Nàng không biết mình khóc là vì tìm được đường sống trong chỗ chết,

hay là khóc vì rốt cuộc có thể gặp được nam nhân này, nàng bắt đầu thích hắn từ lúc hắn cứu nàng một đêm kia, cũng thích năm sáu năm.



Phó Thần đang do dự nên nhẹ đỡ bả vai nàng hay là theo bản năng ôm eo

nàng nhỏ không đầy nắm tay, cô nương lại đột nhiên ôm chặt hắn, ôm dùng sức đến như vậy, không biết là sợ hãi hay là bởi vì cái gì. Nhưng hắn

biết nàng khóc, đoán được nàng nhất định là rất sợ, hai tay tự chủ

trương ôm chặt eo nàng, cúi đầu dỗ nàng: "Không khóc, không sao."



Ở đâu có nhện độc, hắn chỉ hù dọa nàng, muốn bức nàng chủ động yêu thương nhung nhớ.



So với nhị công chúa kia nhìn thấy hắn liền ngượng ngùng trốn tránh, hắn càng thích bộ dáng nàng to gan.



Hắn ở bên tai nàng nói nhỏ, so với khí tức ôn hòa của gió mùa hè Linh

Sơn còn nóng hơn, nhị công chúa sợ ngứa, rụt cổ lại, thân thể có cảm

giác trở lại, lý trí cũng trở lại. Ý thức được sự thất thố của mình, nhớ tới hắn cũng không thích nàng, nhị công chúa vội vàng lui về phía sau,

muốn rời khỏi hắn.



Phó Thần chỉ ngẩn người, đã bị nàng trốn khỏi.



"Đa tạ ân cứu mạng Phó đại nhân, ta đi trước." Nhị công chúa không

muốn cho hắn biết nàng khóc, không gạt lệ, cúi đầu bước đi.



Phó Thần đuổi theo, "Công chúa muốn tuyển phò mã?"



Nhị công chúa dừng bước lại, bản năng trả lời: "Không có a..."



Không có?



Phó Thần nhìn trâm xanh bích tỳ hồ điệp cài trên búi tóc nàng, lập tức hiểu ra, bởi vì thích hắn, nàng không dám nói thật?



Hắn tới gần một bước, cùng nàng bảo trì khoảng cách một cánh tay, "Hoàng Hậu nói nàng muốn tuyển phò mã."



Nhị công chúa mờ mịt chớp chớp mắt, hiểu ra, buông mi trả lời: "Hẳn là nương ta cầu tứ tẩu, ngươi, ngươi hỏi cái này làm cái gì?" Nhiều năm

như vậy cũng không nói chuyện, hắn sao lại quan tâm tới hôn sự của nàng? Còn tứ tẩu, vì sao lại nói với hắn?



Chẳng biết tại sao, tim nhị công chúa đập nhanh hơn, ẩn ẩn có suy đoán, không dám tin tưởng, lại nhịn không được chờ mong.


Nàng nhắm mắt lại, cắn môi, hưởng thụ từng chỗ hắn thân cận, nơi nào

cũng cho hắn chạm vào. Vụng trộm thích lâu như vậy, hắn rốt cuộc thích

nàng, nàng cao hứng còn không kịp, làm sao có thể cự tuyệt?



Nàng nếu phản kháng, dù chỉ một chút, Phó Thần khả năng sẽ dừng lại,

nàng thuận theo như thế, đối với nam nhân vừa mới giải cấm mà nói, trừ

phi là thần tiên mới có thể ngừng.



Dưới tàng cây, một con chim tước tất tất tác tác từ cành lá ló đầu ra, gặp một cô nương quần áo để ngỏ, treo lỏng lẻo ở trên vai, nam nhân cao lớn kia khom lưng chôn trong lòng nàng, muốn ăn bộ đồ lót màu hồng cánh sen kỳ quái của nàng.



Xiêm y ăn có gì ngon?



Chim tước không hiểu, uỵch vỗ cánh bay đi.



Động tĩnh kia làm Phó Thần tỉnh lại.



Hắn dừng động tác lại, như không dám tin tưởng mình thế nhưng sẽ làm

chuyện như vậy, đứng vội dậy, nhanh chóng kéo quần áo nhị công chúa che

lại dáng người chỗ kia làm cho hắn huyết khí cuồn cuộn, ghét bỏ oán

giận, "Sao nàng ngốc như vậy, không biết đẩy ta ra sao? Sẽ không sợ..."



"Không sợ." Nhị công chúa mềm mại tựa vào trong ngực hắn, thỏa mãn lắc đầu, "Không sợ, chỉ cần chàng thích, ta liền nguyện ý."



Nàng tâm đã sớm cho hắn, thân mình tính cái gì?



Phó Thần ngớ ra, cúi đầu nhìn cô nương ngốc, lại thấy ánh mắt nàng si ngốc.



Hắn bất đắc dĩ cười, "Cứ thích ta như vậy?"



Nhị công chúa cười ngọt ngào thỏa mãn, "Thích, nhị ca làm cái gì ta đều thích."



Dù ngốc cũng làm người ta yêu tiếc.



Phó Thần tâm đều tan ra, ba muội muội gả ra ngoài, hắn rốt cuộc gặp

được một kiều cô nương triệt triệt để để thuộc về hắn, cưới về nhà rồi,

cả đời chính là của hắn, muốn thương yêu như thế nào thì yêu thương như

thế.



"Trở về chúng ta liền thành thân đi." Phó Thần săn sóc mặc đồ cho

nàng, thanh âm khàn khàn, "Thành thân, chúng ta lại tiếp tục."



Nhị công chúa lần này xấu hổ không đáp, đỏ mặt cúi đầu, đẹp như hoa lê nở.