Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 299 : Hậu ký mười hai

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Lại một năm Trung Thu đến.



Ngày mười lăm tôn thất hoàng gia cả nhà đoàn viên, ngày kế Từ Tấn hạ

chỉ thỉnh người nhà mẹ đẻ Phó Dung tiến cung ngắm trăng, có thể thấy

được cảm tình Đế - Hậu vẫn như lúc đầu.



Thưởng trăng xong, tất cả người lớn về nhà, Phó Dung lưu bọn nhỏ ở

lại trong cung thêm mấy ngày, nhi tử Phó Thần là Tứ lang mới sáu tháng,

Phó Dung không dám giữ lại, cho nhị công chúa ôm về. Như thế tính toán

hết, kỳ thật trong cung chỉ thêm hai tỷ đệ Viện Viện A Thần cùng Hổ

Thần, lại lập tức náo nhiệt hơn rất nhiều.



"Nương, Hổ Thần và A Thần lại đánh nhau!" A Tuyền 8 tuổi như gió chạy vào cáo trạng cùng mẫu thân.



Phó Dung đau đầu, buông một nửa đồ lót trong tay đang khâu cho Lạc ca nhi, đi theo nữ nhi ra ngự hoa viên.



Trong Ngự Hoa viên, Viện Viện đang giáo huấn đệ đệ, Trăn ca nhi dắt Hổ Thần năm tuổi đứng đối diện, cũng cúi đầu dỗ đâu. Nhìn thấy Phó Dung

tới, Hổ Thần mắt sáng lên, tiểu lão hổ vọt tới trước mặt dì, ôm đùi dì

cáo trạng, "Dì, Thần biểu ca đánh ta!" Giơ tay nhỏ lên cho dì nhìn, "Còn chảy máu!"



Phó Dung cúi đầu, thấy trên mu bàn tay nam oa trắng noãn quả thật có một điểm trầy da.



"Hắn còn cắn ta đâu!" A Thần không cam tâm yếu thế, chạy tới cũng giơ cánh tay lên cho dì nhìn.



Phó Dung nhìn thấy Hổ Thần lưu lại một vòng dấu rang nhỏ, ẩn ẩn thấy máu.



hai anh em họ mỗi người ôm một đùi dì, cầu dì thay bọn họ làm chủ, Lạc ca nhi bên kia được A Bội dắt mất hứng, sốt ruột chạy đến trước mặt,

khóc muốn nương ôm, "Nương ôm ta, không ôm bọn họ!"



Ở đây này hắn nhỏ nhất, mới ba tuổi, A Thần liền tránh chỗ ra, Hổ Thần đắc ý cười, tiếp tục ôm đùi dì, vỗ vỗ một bên khác cho tiểu biểu đệ,

"Lạc ca nhi ôm chỗ này!"



Lạc ca nhi chớp chớp ánh mắt, tới ôm.



Phó Dung dở khóc dở cười, sờ sờ đầu Hổ Thần, ôm lấy tiểu nhi tử, dẫn

một đám hài tử lớn nhỏ đi lương đình, hỏi Trăn ca nhi: "Hai người bọn họ đánh nhau như thế nào?"



Hổ Thần ngước cổ muốn nói, bị A Tuyền nhanh tay che miệng, "Không hỏi ngươi!"



Trăn ca nhi cười nói: "Chúng ta chơi trốn tìm, A Thần trước trốn phía

sau bụi cây, Hổ Thần cũng muốn trốn ở đấy, A Thần đẩy hắn một cái, Hổ

Thần không đứng vững ngã sấp xuống, liền cắn A Thần một ngụm."



Viện Viện răn dạy đệ đệ: "Ngươi lớn hơn Hổ Thần ba tuổi, gây với hắn là làm sao vậy?"



A Thần nhìn Hổ Thần đang tễ mi lộng nhãn với hắn, mím chặt miệng.



Hắn với A Tuyền A Bội cùng tuổi, lớn hơn mấy tháng, bình thường ham

chơi hiếu động, lúc này bị tỷ tỷ mắng, đôi mắt liền đỏ lên.



Phó Dung đau lòng vô cùng, gọi cháu ngoại lớn tới trước mặt, nắm tay

hắn nói: "A Thần không khóc, dì hiểu, việc này là Hổ Thần không đúng,

hắn không nên cướp chỗ trốn với ngươi, nhưng Hổ Thần còn nhỏ a, hắn

không hiểu chuyện, sau này hắn lại phạm sai lầm, A Thần làm ca ca thì
ra gì vòng bên hông nàng, nhanh chóng hôn nàng một ngụm, nhìn ánh mắt

của nàng hỏi: "Nàng không phản đối?"



nam nhân 31 tuổi, ánh mắt càng thêm thâm thúy, khuôn mặt càng thêm tuấn lãng, chỉ có ôn nhu không đổi.



Phó Dung lặng lẽ nắm lấy bàn tay to hắn vòng bên hông nàng, hướng Lăng Thủ Viện Viện bên kia nói: "Phản đối cái gì? Bọn họ còn nhỏ, chưa hẳn

hiểu được cái gì gọi là thích, hiện tại vui vẻ như thế nào thì làm thế,

tương lai trưởng thành, nếu như Viện Viện vẫn thích thân cận Lăng Thủ,

Lăng Thủ cũng không sai a."



Hiện tại Lăng Thủ giống như Hứa gia năm đó, đợi nhi tử Trăn ca nhi

đăng cơ, Lăng Thủ cũng sẽ thay thế Hứa gia làm ngự tiền thị vệ thống

lĩnh, hoàn toàn xứng đôi ngoại sanh nữ. Lại nói đây đều là ảo, mấu chốt nhất, vẫn là Viện Viện thích hay không.



Nàng mỉm cười nhìn bọn nhỏ, Từ Tấn lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt

nàng xinh đẹp không giảm so với năm đó, ôn nhu hỏi nàng: "Nùng Nùng biết đời này ta lần đầu tiên gặp nàng là lúc nào sao?"



Phó Dung nghĩ ngợi, quay đầu nói với hắn: "Năm ấy ta bị lên đậu, lúc ta ở gia trang?"



Từ Tấn cười nhìn nàng, "Không phải, là năm ấy tháng 8 nàng 12 tuổi, nàng ở trên núi khều táo."



Phó Dung bừng tỉnh đại ngộ, đúng a, Từ Tấn so với nàng trùng sinh sớm hơn nửa năm.



Nhớ tới vụ này, Phó Dung tính nhẩm một chút thời gian, nhịn cười không được, "Hoàng Thượng vừa trở về liền đi Tín Đô nhìn ta?"



Từ Tấn thản thản đãng đãng thừa nhận, ôm chặt eo nàng nói: "Ân, trước

đi vào cung nhìn nương nhìn lục đệ, chạng vạng trở lại vương phủ, liền

đi nơi nàng ở, sau đó liền đặc biệt muốn biết nàng 12 tuổi đang làm cái

gì, có bộ dáng gì, lúc rảnh liền dẫn Hứa gia đi."



Hắn ôm lấy nàng, chỉ vào Viện Viện mười một tuổi nói: "Lúc ấy nàng cao như Viện Viện, giơ gậy trúc chạy chung quanh, bị đập cũng kiều kiều kêu đau... Nhìn nàng làm nũng với Chính Đường, lúc ấy ta chỉ nghĩ, nữ nhân

này đời trước ở trước mặt ta sao không phải như vậy? Đời này ta nhất

định phải làm cho nàng làm nũng với ta."



Đi một vòng lớn, cuối cùng cũng đã được như nguyện.



"Nùng Nùng, kiếp sau, chúng ta có sống giống như bây giở?" Hắn tựa vào trán nàng, lầm bầm hỏi.



Phó Dung vừa muốn trả lời, xa xa truyền đến bọn nhỏ cười vang, đại nữ

nhi thanh âm vang nhất, hưng phấn nói phụ hoàng muốn hôn mẫu thân.



Phó Dung nhếch khóe miệng lên, nữ nhi đoán sai, không phải Từ Tấn muốn hôn nàng, mà là...



Đón Từ Tấn thâm tình chăm chú nhìn, nàng ngẩng đầu lên, đem môi đỏ mọng in lại hắn.



Hưởng qua chỗ tốt của hắn, như vậy kiếp sau, kiếp sau sau nữa, nam

nhân Từ Tấn này đều sẽ là của nàng. Đời này nàng trốn hắn, thật có kiếp

sau, nàng sẽ trang điểm xinh xinh đẹp đẹp chờ hắn đến, hắn không đến,

nàng liền đi tìm hắn, tìm được, lại cùng hắn làm nũng, lại mê hoặc hắn

cả đời.



Đời đời kiếp kiếp, làm sủng hậu của Từ Tấn hắn.