Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 300 : Phiên ngoại An vương Từ Yến

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Ngày 3 tháng 3, tiết thượng tỵ.



Tài tử giai nhân đi ra bờ sông, An vương Từ Bình không thích náo

nhiệt, ngày xuân lại có hứng thú đi chơi, lệnh cho tùy tùng chuẩn bị xa

giá, đi Vĩnh Thái tự.



Đến chân núi, dọc theo 108 bậc thềm đá chậm rãi bước lên, ánh mắt tùy ý thưởng thức phong cảnh trong núi, vừa nhìn đằng trước thì bỗng nhiên

thấy một đạo bóng dáng có chút quen thuộc. Từ Bình sinh lòng hoang mang, nhìn chằm chằm người nọ, khi đối phương nghiêng đầu lại, hắn rốt cuộc

xác định mình không nhận lầm người, cao giọng hô: "Vân Thăng!"



Từ Yến giật mình, quay đầu, thấy An vương, vội đi xuống, hành lễ với hắn: "Thất thúc cũng tới a?"



Từ Bình cười cười, nói: "Không hẹn mà gặp, Vân Thăng có nguyện cùng ta cùng du chùa?"



Từ Yến cười đáp: "Cầu còn không được."



Vì thế hai chú cháu kèm nhau 3 tuổi sóng vai cùng du xuân.



Từ Bình cùng với Không Minh đại sư Vĩnh Thái tự là bạn tốt, mỗi lần

tới đều sẽ cùng hắn đánh cờ, Từ Yến bình thường tu thân dưỡng tính, cũng thích cờ đạo, nghe vậy vui vẻ cùng đi.



Không Minh nhìn thấy hai chú cháu, không khỏi bật cười: "ngày đẹp hội

vui, vương gia và Thế Tử không đi bờ sông tình cờ gặp gỡ giai nhân, sao

lại cùng đi tìm lão nạp?"



Từ Bình 35, Từ Yến 32, hai hậu duệ quý tộc hoàng gia nhiều lần xin

miễn Hoàng Thượng tứ hôn, kinh thành gần như không ai không biết.



Từ Bình cũng trêu ghẹo hắn: "Chẳng lẽ chỉ cho phép Phật gia cao tăng

một lòng hướng Phật, lại không cho ta là phàm phu tục tử một thân một

mình thanh tịnh?"



Không Minh thỉnh hai người ngồi xuống, chậm rãi nói: "Không phải vậy,

lão nạp tạm thông mệnh tương, biết vương gia và Thế Tử đều có duyên đào

hoa, mắt thấy đào hoa chậm chạp không tới, trong lòng hoang mang. Có lẽ

hai vị đi nhiều hồng trần một chút, có thể gặp được người định trong

mệnh số."



Từ Bình buông mi cười nhẹ.



Hắn quả thật từng có một đoạn duyên đào hoa, đáng tiếc nửa đường biến

hóa, nay người nọ đã là Hoàng Hậu ngàn vạn sủng ái tại một thân, hắn năm đó chưa thể thực hiện ước định, cảm giác áy náy cũng nhạt dần, tuy rằng không hề nhớ mong người có duyên vô phận, lại cũng không gặp được ai có thể làm cho tâm hắn gợn sóng, vì vậy chưa lập gia đình.



Từ Yến nhìn về mảnh trúc xanh phía ngoài cửa sổ.



duyên đào hoa sao?



Hắn đã gặp được, chỉ là nước chảy có tình hoa rơi vô tình, bay vào người nhà khác.



Không Minh mỉm cười đánh giá hai người, một đôi ánh mắt thanh minh

phảng phất có thể khám phá suy nghĩ trong lòng hai người, ngón tay khinh động, đảo mắt đã bấm hai quẻ, cười nói: "Nguyên lai hai vị đào hoa đều
nàng về sân nhà mình, đè nàng lên giường, ngửi trên người nàng một đường ngát mùi anh đào.



Hắn cho rằng cuộc sống thần tiên này sẽ vẫn luôn kéo dài, cảnh tiếp trong mộng lại đột nhiên biến hóa.



Mẫu thân chỉ trích nàng, một ngày ba bữa bắt nàng đứng bên cạnh hầu

hạ, phạt nàng chép kinh thư, chép không tốt liền không cho nàng trở về

phòng. Muội muội không thích nàng, mỗi lần hắn và Phó Dung muốn làm gì,

như ngắm hoa câu cá, muội muội đều chạy tới quấn hắn. Từ Yến đau lòng

nàng, đi lý luận cùng mẫu thân, mẫu thân mắng hắn làm con bất hiếu, dùng công ơn nuôi dưỡng nhiều năm áp hắn. Từ Yến không thích muội muội càn

quấy khó chơi, hắn đi giảng đạo lý cùng muội muội, muội muội chỉ khóc,

khóc hắn có tức phụ quên muội muội...



Hắn không dám ngỗ nghịch mẫu thân, không đành lòng thương tâm muội

muội, hắn thử phía dưới tận lực ngầm bù đắp nàng, giúp nàng bóp vai đấm

lưng xoa chân, hiệu quả lại rất nhỏ.



Nàng không thích cười nữa, giống đóa hoa dần dần héo rũ, mĩ lệ vẫn còn, trong mắt lại không có sáng rọi.



Rốt cuộc 1 ngày, nàng khóc cầu hắn, cầu hắn thả nàng đi.



Hắn luyến tiếc, ba ngày ba đêm không ngủ.



Nhưng hắn càng luyến tiếc nhìn nàng khổ sở, hắn không có cách nào cho

nàng thoải mái vui sướng, vậy hắn nguyện ý thả nàng về nhà.



Hắn tự mình đưa nàng về Phó gia, một chớp mắt kia, nàng buông tay hắn xuống xe, thiện lương của hắn cũng đi theo...



Nước mắt theo khuôn mặt trượt xuống, Từ Yến giơ tay lên, nhìn khách

phòng Vĩnh Thái tự bài trí đơn giản lịch sự tao nhã, chậm rãi ngồi dậy.



Nguyên lai chỉ là giấc mộng.



Nhưng lại chân thật như vậy.



Năm ấy ở Như Ý trai, hắn cầu nàng gả cho hắn, nàng nói mẫu thân muội

muội hắn đều không thích nàng, gả cho hắn hai người cũng sẽ không hạnh

phúc. Lúc ấy hắn không tin, nhận định là nàng không thích hắn, người nhà không hợp chỉ là lấy cớ, nhưng trải qua giấc mộng quá mức chân thật

này, Từ Yến tin.



Mẫu thân muội muội hắn, quả thật giống hệt trong mộng...



Xuống giường, Từ Yến đi tới trước giá rửa mặt, vẩy nước lên mặt.



Nước mắt cùng với bọt nước rơi xuống, khóe miệng lại hiện lên cụ cười thoải mái.



Hắn không xứng với nàng.



Không thể cùng một chỗ, không phải không có duyên, mà là hắn không xứng với nàng.



Thua Từ Tấn, hắn nhận.