Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 32 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Cùng cha mẹ thương lượng tốt biện pháp đối phó Tề Trúc, lồng ngực Phó Dung

không còn bị ngẹn lại như vừa nãy. Nhưng nàng bị bệnh, cái gì cũng không muốn ăn, nếu ở cùng người nhà ân cần thì miễn cưỡng ăn một chút, vừa

nghĩ những lời đó của Ngọc Châu lập tức muốn nôn.



Người không ăn cơm thì làm sao được, Phó Dung biết nhưng nàng không nhịn được, nàng không quản được bụng của mình. Vốn dĩ rất thích ăn táo, bây

giờ nhìn thấy chỉ muốn nôn.



Kiều Thị lập tức phân phó Lan Hương trông kỹ, không cho phép trong Phù

Cư viện xuất hiện táo. Làm vậy cũng vô dụng, Phó Dung vẫn cơm nước không vô. Nếu nàng không có phát bệnh thủy đậu còn tốt, chính vì bị qua, mới

có thể tưởng tượng chính mình vô tình ăn phải thứ gì. Hai ngày ngắn

ngủi, người liền rõ ràng gầy xuống, làm Kiều Thị cũng gầy theo, đêm nay

thừa lúc Phó Dung dùng thuốc an thần liền ngủ say. Bà cẩn thận đút từng

thìa tổ yến cho nữ nhi uống, chảy ra liền thuần thục lau đi. Phó Phẩm

Ngôn ngồi 1 bên nhìn mặt không biểu cảm, ánh mắt bình tĩnh như trước khi bão tố đến.



Rốt cuộc cũng đút xong, Kiều Thị buông chén, dựa vào ngực trượng phu bật khóc: “ Ngài sai người đi kinh thành mời danh y đi, Tín Đô không thể so với kinh thành, thầy thuốc y thuật không tinh, nói không chừng danh y ở kinh thành có thể trị hết cho Nùng Nùng? Còn có Cát thần y lần trước

nữa, lúc ông ta đi không nói là đi đâu sao, ngài sai người nhanh chóng

đi tìm ông ta đi.”



Cằm Phó Phẩm Ngôn đặt trên đỉnh đầu bà: “ Tố Nương đừng gấp, ta sớm phái người đi rồi, chậm nhất ngày kia sẽ có tin tức.” Trong lòng ông lại rất rõ ràng, không phải thầy thuốc Tín Đô không tốt mà giống như nhóm thầy

thuốc đã nói, nữ nhi có tâm bệnh, chính nữ nhi phải vượt qua chướng ngại này, không có ai giúp được. Hai vợ chồng mặt ủ mày chau, bầu không khí ở phủ Tín vương ở kinh thành cũng ngưng trọng hơn so với bình thường.



Từ Tấn không nghĩ Phó Dung bệnh tới tình trạng này. Hắn hỏi Cát Xuyên: “ Tiên sinh thật sự không có biện pháp sao? Vẫn là phiền tiên sinh đi Ký

Châu một chuyến, tự mình bắt mạch mới biết chính xác.”



Cát Xuyên cũng không phải là thuộc hạ của Từ Tấn, tổ tiên Cát gia có vài vị thần y đến thế hệ này, Cát Xuyên chính là nhân tài kiệt xuất của Cát gia. Nhưng phàm là người tài đều có chút tính tình. Những lời Cát Xuyên nói với Phó Phẩm Ngôn không giả, ông ta đi khắp nơi để học hỏi và gia

tăng kiến thức, đáng tiếc một buớc đi nhầm làm cho ông gặp được Từ Tấn.

Lúc ấy Từ Tấn 14 tuổi, trong mắt Cát Xuyên chỉ là đứa trẻ nhưng ông lại

bị mắc câu bởi 1 đứa trẻ, bởi vậy Cát Xuyên đối với Từ Tấn vừa hận vừa

yêu. Yêu bệnh lạ của hắn, hận hắn còn nhỏ mà đã thận trọng từng bước,

nhưng ông dám đánh cược thì chấp nhận chịu thua, cam tâm tình nguyện

thay Từ Tấn làm việc không trái với lương tâm, cho đến khi chữa hết bệnh cho hắn mới thôi.



“ Vuơng gia, không có ta cũng không sao, tam cô nương chỉ có tâm bệnh,

không thuốc hay châm cứu có thể cứu, muốn cho tam cô nương khôi phục

bình thường, chỉ dựa vào chính nàng.”



Từ Tấn nghe xong, trầm mặc hồi lâu rồi cho ông lui xuống. Lại là một
Chung quanh là ánh mặt trời ấm áp vào đông, trước mặt là đệ đệ mặc áo ấm như cái nấm di động của trẻ con làm cho tâm trạng Phó Dung rất tốt.

Kiều Thị nhìn thấy nữ nhi cười, thử thăm dò hỏi nàng có muốn ăn gì

không.



Phó Dung lắc đầu, ý cười nhợt nhạt: “ Ăn không vô, nhưng con muốn ăn, buổi trưa con sẽ thử lại lần nữa.”



Kiều Thị còn nói được gì, muốn ăn cuối cùng cũng có tia hi vọng. Người

lớn nói chuyện, Quan ca nhi vừa chơi vừa nghe, tuy nghe không hiểu chỉ

biết ăn. Hắn nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy bên cạnh có trái quýt bị hắn bỏ qua, liền chống tay lên giường lấy lực mà đứng lên, một tay cầm bàn

tính, tay kia đi nhặt trái quýt. Kỳ thực Quan ca nhi đi đường rất tốt,

chỉ là quần áo mùa đông quá dày nên hành động bất tiện, Phó Dung nhìn đệ đệ vất vả như vậy để nhặt quýt. Không phải cho chính mình ăn mà đi về

phía nàng, làm cho nàng ngây người ra lập tức.



“Tỷ tỷ ăn đi.” Quan ca nhi đem quýt tới trước mặt Phó Dung, Phó Dung

nhìn quýt không muốn cự tuyệt ý tốt của đệ đệ, lại không muốn đệ đệ nhìn thấy nàng nôn ra mà dọa hắn, liền dỗ nói: “ Tỷ tỷ không biết bóc.”



Quan ca nhi chớp mắt, đem quýt chuyển về phía mẫu thân: “ Nương bóc!”



Kiều Thị biết nữ nhi thương nhất là đệ đệ này, lúc này trong đầu đột

nhiên xuất hiện một ý nghĩ, cổ vũ nói: “ Quan ca nhi bóc cho tỷ tỷ đi,

tỷ tỷ thích nhất ăn quýt do Quan ca nhi bóc.” Quan ca nhi nghe nhìn sang tỷ tỷ.



Phó Dung biết nỗi khổ tâm của mẫu thân, cũng nghĩ phối hợp một lần, ôm

đệ đệ ngồi trên đùi mính: “ Quan ca nhi lột quýt cho tỷ tỷ ăn đi.”



Quan ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, đem bàn tính đặt một bên, vụng về lột

quýt. Nam oa nho nhỏ, khi làm chuyện gì đều rất nghiêm túc, lột từng

chút từng chút, không cẩn thận bóc ra cả vỏ và phần thịt quýt, hắn liền

hướng tỷ tỷ cười, hình như phát hiện đây là chuyện gì thú vị lắm. Sau

khi lột xong, thấy Phó Dung nhìn hắn có chút lâu thì hắn tách một miếng

quýt ra cẩn thận kiểm tra, thế này mới đưa tới trước mặt Phó Dung: “ Tỷ

tỷ ăn đi.”



Phó Dung khựng lại một chút, trong ánh mắt nhìn chằm chằm mong đợi của

đệ đệ, nàng mở miệng ra. Có chút chua, chua đến mức làm nàng muốn rơi

lệ. Cũng may lần này, nàng không nhớ lại bất kỳ kí ức không tốt nào,

trong mắt trong lòng nàng chỉ còn đệ đệ biết săn sóc đáng yêu.