Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 36 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Editor: Campham
Từ Tấn lời ngon tiếng ngọt, Phó Dung vào tai trái ra tai
phải, hoàn toàn không để trong lòng. Đêm nguyên tiêu cả nhà đoàn viên,
dù thích nàng Từ Tấn cũng không thể bỏ lỡ cơ hội săn đón hoàng thượng,
tám phần là có công vụ thuận đường ghé qua.
Tưởng nàng là tiểu cô nương mới lớn sao?
Lười vạch trần hắn, Phó Dung nhìn cửa phòng, cắn môi nhìn dục vọng chất
chứa trong mắt nam nhân, buông mi thúc giục: "Gặp cũng gặp rồi, vương
gia đi nhanh đi, nha hoàn nghe được động tĩnh, ta chỉ có chết tuẫn
tiết."
Nếu là ban ngày, nàng nhất định sẽ tìm ngọc bội long văn trả cho hắn
nhưng đêm khuya tĩnh lặng cô nam quả nữ, tuyệt đối không phải thời cơ
tốt để nói chuyện. Nàng lại vừa lộ chân, Phó Dung nhớ rõ Từ Tấn thích
nhất chân của nàng, luôn thích nâng nó lên gây sức ép.
Phù dung trong trướng, mĩ nhân tóc đen tán loạn gối trên gối, trên mặt
bởi vừa tập những động tác cổ quái kiều diễm như hải đường, lông mi khẽ
động, môi hồng mím chặt, nhìn thế nào đều là ngượng ngùng đan xen bực
bội, còn vài phần sợ hãi e ngại. Từ Tấn cố nén ý muốn đưa tay sờ chân
nàng, ôn nhu nói: "Yên tâm, nàng ta trúng mê hương, ngủ rất trầm, sẽ
không nghe thấy."
Lại thủ đoạn này!
Phó Dung nhịn không được trào phúng: "Mê hương của ngài đúng là đồ tốt,
vừa ám toán ca ca ta vừa mê choáng nha hoàn của ta, vương gia sao không
trực tiếp dùng trên người ta?"
Từ Tấn không có một chút cảm giác chột dạ, nhìn bộ dáng châm chọc của
nàng như đang làm nũng. Lại nghĩ tới đêm nay nàng hờ hững với Tề Sách,
không thèm liếc nhìn Từ Yến, rõ ràng là nhớ thương hắn, tâm tình càng
tốt.
Tâm tình vừa tốt, dỗ người càng ngọt: "Còn giận sao? Lần trước tình thế
bất đắc dĩ, chúng ta không quen, đêm nay là sợ nàng ầm ĩ? Còn nàng, ta
chỉ ước nàng tỉnh táo tâm tình với ta?"
Muốn cưới nàng làm vương phi nên phải tôn trọng, trước khi thành thân
nháo một chút là tình thú, nếu qua loa muốn nàng, nhất định nàng sẽ bực
chết. Thiếp thất thì không cần trăm phương ngàn kế, cứ lo chính mình
khoái hoạt là được.
Lời này nói ra, dù biết là giả nghe cũng thoải mái.
Phó Dung nhìn hắn, tay nhỏ trong chăn lặng lẽ sờ sờ áo ngủ trên người,
thả mềm ngữ khí: "Vương gia muốn nói chuyện có thể tới nhà chính chờ
Từ Tấn cười lạnh,ôm nàng đi tới giường.
Phó Dung kinh hãi, hai tay chống lồng ngực hắn giãy giụa: "Vương gia làm gì vậy? Ngài đừng khinh người..."
"Ta chưa làm gì."
Từ Tấn bá đạo đè lên người nàng: "Lần trước hôn thế nào, đương nhiên kết thúc như vậy."
Phó Dung phẫn nộ nhìn hắn.
Từ Tấn lấy tay che khuất mắt nàng: "Ngoan, hôn xong ta sẽ đi, nàng không nghe lời, ta lại dây dưa." Nói xong không nhúc nhích, đợi nàng lựa
chọn.
Ánh mắt nhìn không thấy, lý trí dần cảm nhận thân thể nam nhân rắn chắc
trầm trọng, nước mắt lặng lẽ tràn ra, theo kẻ tay nam nhân chảy xuống:
"Ta tin vương gia."
Từ Tấn chỉ giận nàng nói dối, cũng không nghĩ không bao giờ để ý tới
nàng, thấy nàng khóc như vậy có chút mềm lòng nhưng hắn chỉ dời tay,
nhìn nàng nhắm chặt mắt, cúi đầu che lên.
Đêm đông trong trẻo, môi nàng thoáng lạnh, môi hắn lại như lửa nóng.
Hai đôi môi dán vào nhau, hai thân thể đồng thời xiết chặt, Phó Dung nắm đệm giường, Từ Tấn sâu sắc hôn.
Có âm thanh ái muội truyền tới.
Phó Dung không thể tự mình kiểm soát thân thể, mặc hắn nhẹ nhàng thưởng
thức. Khớp hàm bị khấu mở, hắn không chậm không vội, nàng chung quanh
trốn tránh, cuối cùng vẫn bị hắn bắt được, hoặc mút hoặc đảo quanh, dẫn
tới từng trận run rẩy. Cảm giác này quá mức nguy hiểm, lần đó quá mức
khắc sâu, Phó Dung đè nén rung động trong thân thể, Từ Tấn đuổi sát
không buông, như chiến trường tranh đoạt, không ai phục ai.
Tay nam nhân bắt đầu không thành thật, Phó Dung bừng tỉnh, phát hiện Từ
Tấn đang dùng biên độ khó có thể phát giác nhẹ nhàng cọ nàng.
Phó Dung sợ, biết nam nhân này ăn mềm không ăn cứng, nàng trầm thấp khóc lên, bả vai nhẹ rung, như mưa đánh hoa run.
Từ Tấn chậm rãi ngẩng đầu, còn chưa hôn đủ nhưng nhìn tiểu cô nương nhắm mắt khóc nức nở, ủy khuất rơi lệ, hắn đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng
vòng qua bình phong mới dừng lại: "Ta hỏi lần nữa, nàng không muốn gả
cho ta?"
Phó Dung kéo chăn phủ đầu khóc.
Như đứa nhỏ bị chọc giận.
Từ Tấn nắm chặt tay, chậm rãi quay người rời đi.