Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 38 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Editor: Nguyen Thi



Beta: Campham​



Tháng ba xuân về, muôn hoa đua nở, Lương Ánh Phương mời tỷ muội Phó Dung đi núi Tử Vi đạp thanh, thuận tiện tắm ôn tuyền.



Đầu năm nay, Phó gia không thể ăn tết vui vẻ, thống khoái, đầu tiên là

Phó Dung sinh bệnh, rồi tới chuyện Tề Trúc. Hai nhà quan hệ chặt chẽ, nữ nhi nhà người ta đã mời, họ không thể từ chối nên khi nghe Lương Ánh

Phương nói chuyện du ngoạn, Kiều thị liền chuẩn bị mang ba nữ nhi đến

thôn trang Lương gia ở vài ngày.



Đêm trước khi xuất phát, oán khí trong lòng Phó Phẩm Ngôn rốt cuộc không đè xuống được, ép buộc thê tử một trận mới thấp giọng thầm oán: “Bọn

nhỏ đi chơi, bà theo làm gì?” Mấy mẹ con hoan hỉ đi chơi, mình ông ở nhà nhớ thương, lần này còn mang theo cả Quan ca nhi, làm ông sau khi về

nhà không có chuyện tiêu khiển.



Kiều Thị cũng không hoàn toàn đi hưởng thụ vì mình, ôn nhu nói đạo lý:

“Bên kia phong cảnh tốt, thích hợp ngày xuân du ngoạn, tỷ muội các nàng ở nhà cũng lâu rồi nên đi giải sầu. Đặc biệt là Uyển Uyển muốn đi cũng

không đi, có thiếp theo nó không thể từ chối được. Thiếu Cừ muốn làm

chuyện gì không hợp quy củ còn có thiếp, hắn cũng không dám hồ nháo.” Bà không tin trưởng nữ đi, tiểu tế tương lai không tìm cách gặp mặt.



Phó Phẩm Ngôn như cũ không thoải mái, vuốt lưng bà: “Bà không yên lòng Uyển tỷ nhi, yên tâm ta?”



Kiều thị liếc ông một cái, xoay người: “Không phải không yên, thiếp đau

lòng người nhiều năm chỉ có mình thiếp, không phải cũng đem theo Quan ca nhi sao? Trong nhà còn mình ngài muốn làm gì đều được, tuyệt không ai

gây chuyện.”



Phó Phẩm Ngôn cười nhẹ nhàng, cắn bả vai bóng loáng lộ ra bên ngoài của

bà: “Chỉ mới nói đã chua như vậy, ta tìm người thật, bà còn không xé ta

ra sao?”



Kiều thị quay lại ôm cổ ông, vừa nghênh ông vừa suyễn nói: “Thiếp mới

không xé ngài, thiếp chỉ mang ba tỷ muội Uyển Uyển về…” Nói một nửa liền không nói,



Phó Phẩm Ngôn từ trước ngực bà ngẩng đầu lên, thấy hai mắt thê tử đẫm lệ, nước mắt chảy ra rất đáng thương.


Dưới trời xanh, thiếu niên cao lớn cùng cô nương duyên dáng yêu kiều,

nhẹ giọng thầm thì. Khúc quanh phía trước, Phó Dung quay đầu nhìn thoáng qua: “Lương ca đủ hài lòng, đáng thuơng ta khi về bị tỷ tỷ quở trách.”



Lương Ánh Phương vỗ vai nàng: “Ngươi yên tâm, tháng chín ta kêu ca ca cho ngươi bao đỏ thật lớn.”



Phó Thần hừ lạnh, dừng bước nói: “Cho hắn một khắc, trong chốc lát chúng ta trở về.”



Lương Ánh Phương có tâm tranh thủ cho ca ca chút thời gian, nghe phía

trước có tiếng nước chảy, lôi Phó Dung nói: “Nghe không? Phía trước là

Ngọc Long khê ta nói với nguơi, lần trước khi tới ta có đặt cạm bẫy,

chúng ta đi xem có lẽ sẽ bắt được cá!”



Phó Dung cũng không muốn đợi ở chỗ này, liền tuỳ nàng ấy: “Chỉ nghe nói trong đất đào cạm bẫy, trong sông cũng làm được sao?”



Lương Ánh Phương cũng không cười nhạo nàng, hưng trí bừng bừng kể bản

lĩnh của mình. Phó Thần nhìn hai tiểu cô nương, lại nhìn Lương Thông đi

tới gần, do dự một chút cao giọng dặn dò: “Hai đứa đi một lát nhớ trở

lại, đừng ở quá lâu.” Nơi này cách Lương gia trang rất gần, Lương Ánh

Phương thường tới nên hết sức quen thuộc, hơn nữa nàng biết công phu.

Phó Thần lo lắng hơn là Lương Thông chiếm tiện nghi nhị muội, nói chuyện có thể động tay động chân, không có cửa đâu!



Hắn canh chừng tại chỗ, trong tay cầm diều của hai tiểu cô nương đưa cho hắn, hai người Phó Dung bước nhanh tới bên suối, đi ngược dòng khoảng

một chén trà, Luơng Ánh Phương đột nhiên bước nhanh hơn, cúi đầu nhìn,

bả vai sụp xuống: “Không bắt được cá!”



Phó Dung đến gần nhìn thấy Ánh Phương lôi ra tấm lưới bị rách một lỗ

lớn, nhịn không được chê cười nàng. Đang bàn bạc đi về hay dùng tấm lưới rách làm túi đựng cá, trong rừng đối diện đột nhiên xuất hiện một thân

ảnh mặc áo màu xanh trúc, một tay xách thùng nước, một tay cầm cần câu,

cổ tay áo xắn lên một đoạn lộ ra cánh tay trắng nõn. Nhìn lên trên, chỉ

thấy đang gỡ đấu lạp xuống, khuôn mặt thiếu niên thanh tú, trong mắt đào hoa tràn đầy kinh hỷ: “Sao các ngươi ở đây?” Miệng nói xong, ánh mắt

không chớp nhìn chằm chằm Phó Dung, hình như có bao điều muốn nói.