Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 5 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Lúc xế trưa, gió thổi từng hồi, nhìn xuyên qua khe hở giữa phụ thân và huynh trưởng, Phó Dung tò mò đánh giá nam tử đối diện.



Đó là một nam tử trung niên khoảng 30 tuổi,mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, trên cằm lún phún râu, khi mỉm cười thì giống thư sinh nho nhã,

nhưng lại xa cách như người siêu phàm thoát tục, chẳng sợ một thân áo

xám vải thường che lấp đi khí chất tiên phong của mình.



Phó Dung còn muốn nhìn lâu hơn một chút, bị Phó Uyển nhìn thấy thì lặng

lẽ kéo kéo tay áo nàng, ánh mắt đầy cảnh cáo. Phó Dung vô thanh cười

cười, không nhìn nữa, bày ra bộ dạng nhu thuận nghiêng tailắng nghe.



“ Tại hạ Cát Xuyên, người Kinh Châu, tổ tiên là y dược thế gia. Tại hạ

kế thừa tổ huấn, sau khi xuất sư thì đi lịch lãm các danh lam thắng

cảnh, thuận đường xem bệnh trị thương cho người có duyên.Hôm nay đi

ngang qua đây, khát nước khó nhịn, không biết vị lão gia này có thể cho

tại hạ xin một chén nước uống?” Cát Xuyên hướng Phó Phẩm Ngôn chắp tay,

cười nhẹ nói.



Hắn khí độ không tầm thường, lại chỉ xin một chén nước. Lúc này Phó Phẩm Ngôn làm một tư thế mời: “ nguyên lai là Cát tiên sinh, mời theo Phó mỗ vào trong. Tiên sinh chí hướng cao thượng, tiêu sái bất phàm, làm Phó

mỗ khâm phục, nếu tiên sinh không vội thì buổi trưa cùng Phó mỗ uống một chén rược thế nào?”



“ Phó lão gia thật tình mời, Cát mỗ cung kính không bẳng tuân lệnh.”



Cát Xuyên cười đáp ứng, cùng Phó Phẩm Ngôn hướng thôn trang đi tới, đi

được vài bước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía ba tỷ muội Phó

gia, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Phó Dung, đưa tay vuốt râu. Phó

Dung sửng sốt chớp mắt một cái, không hiểu hắn nhìn cái gì, nghiêng

người lảng tránh tầm mắt, tuy rằng nàng ẩn ẩn cảm giác được đối phương

không có ác ý.



Phó Phẩm Ngôn mặt không đổi sắc, chỉ là trong mắt hiện lên không vui.

Như dự đoán được trong lòng hắn suy nghĩ gì, Cát Xuyên tại lúc trước khi Phó Phẩm Ngôn mở miệng nói thì đi qua hỏi: “ phía sau cả ba vị cô nương là ái nữ của lão gia?”



Phó Phẩm Ngôn gật đầu, thấy Cát Xuyên nhíu mày, lại nghĩ tới đối phương

tự báo thân phận, không khỏi lo lắng hỏi: “ chẳng lẽ tiểu nữ có gì không ổn?” Cát Xuyên lại liếc mắt nhìn Phó Dung, chỉ vào thôn trang nói: “

Phó lão gia nếu tin ta, có thể hay không cho Cát mỗ giúp vị nhị tiểu thư xem mạch? Nếu như chỉ xem khí sắc thì Cát mỗ không thể khẳng định

được!”



Ba nữ nhi của mình hắn chỉ nói Phó Dung. Phó Phẩm Ngôn theo bản năng

liền tin một phần, lại nhớ đến mấy ngày trước nữ nhi rớt xuống nước, rất có khả năng còn bệnh ẩn nào đó, liền lập tức đáp ứng. Sự tình liên quan đến thân thể ái nữ, Phó Phẩm Ngôn thà tin rằng là có, lại nói hắn tự

nhận mình thông minh, nếu Cát Xuyên là loại lang trung giang hồ lừa bịp, hắn có thể từ trong lời nói của đối phương phân biệt được.



“ Mời”


Nhưng 4 ngày sau, trên cổ Phó Dung nổi lên điểm đỏ thứ nhất, rất nhanh

liền biến lớn thành một hạt đậu nước. Phó Dung cũng không cười nổi, lệnh cho Lan Hương mang tất cả gương đều giấu đi, thậm chí trừ bỏ thời điểm

tất yếu hầu hạ nàng, nàng cũng không cho Tôn mama, Lan Hương vào phòng,

không muốn cho các nàng ấy thấy bộ dạng xấu xí của mình.



Ở một nơi khác trong thôn trang, Cát Xuyên thừa dịp đêm khuya, tự tay đem thư tín giao cho một hắc y nhân.



Ký Châu là một nơi trọng địa của kinh thành, đưa thưđến kinh thành chỉ

có hơn 300 dặm. Hắc y nhân xuất phát lúc bình minh ra roi thú ngựa, buổi trưa liền tới kinh thành.



“ Vương gia, bên kia đưa thư.” Hứa quản gia gõ cửa mà vào, cung kính đem phong thư đưa về phía nam tử mặc thường phục đang dựa vào nhuyễn tháp.

Từ Tấn để sách xuống, đưa tay tiếp nhận phong thư, mở ra. Chữ viết quen

thuộc, Từ Tấn xem lướt qua, xem đến thời điểm tiểu cô nương đuổi hạ nhân đi, đóng cửa không chịu ra ngoài, khóe môi nhếch lên.



Hứa quản gia thấy được, không khỏi nhớ tới mùa thu năm trước, vương gia

tâm huyết dâng trào muốn đi dạo ở Ký Châu, khi đi dạo tới nơi thì vừa

vặn vào mùa hái táo ở Tây Sơn. Vương gia là cải trang vi hành, sau đó

gặp được một tiểu cô nương thoạt nhìn 12, 13 tuổi, tiểu cô nương ngây

thơ khả ái, đứng dưới tàng cây khoa tay múa chân với huynh trưởng, sau

một lát lại tự mình lấy gậy đi hái táo…



Khi đó vương gia cũng cười như vậy, về sau liền phái người lưu lại đưa

thư, mỗi tháng đều đem đại khái tình hình của nhà kia báo lại.



Hứa quản gia cũng phải thừa nhận, tiểu cô nương kiaquả thật rất xinh đẹp nhưng mà chỉ mới 12 tuổi thôi, dáng người còn không phát dục tốt, có

phải hay không còn quá nhỏ?



“ Ngươi nói, người yêu đẹp sợ nhất là cái gì?”



“ A?” Hứa quản gia hồi thần, mờ mịt nhìn về phía Từ Tấn, bởi câu hỏi không đầu không đuôi, đầu óc còn chưa kịp phản ứng.



Từ Tấn cũng không muốn nghe hắn trả lời, vẫy vẫy tayý bảo hắn lui xuống.



Hứa quản gia theo bản năng đi ra ngoài, đi tới cửa thì dừng lại, thử trả lời thăm dò: “ Sợ dung nhan già đi?”



Từ Tấn cười mà không nói.



Có lẽ nữ tử đến tuổi nhất định đều sẽ buồn rầu về chuyện dung nhan già

đi, nhưng năm nay nàng mới 13 tuổi, làm sao mà nghĩ xa vậy?



Nàng sợ nhất, là bị người ta nhìn thấy thời điểm nàng xấu nhất. Nàng càng sợ, cố tình hắn lại càng muốn nhìn thấy.