Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 7 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Ánh nắng cuối chiều mềm mại, cơn gió cuối ngày nhẹ nhàng khoan khoái

lướt qua. Phó Dung liền phân phó Lan Hương đem cơm chiều dọn ra dưới tán cây hòe ở trong sân, ngồi một mình. Vốn đêm nay, ca ca đã hứa dùng cơm

cùng nàng, nhưng chiều nay lại có khách tới, ca ca muốn tận chức người

chủ nhà.



Cơm canh thanh đạm như cũ, một dĩa rau xào, một tô canh cá trích nấu

măng, đây là những món sau khi bệnh Phó Dung đã ăn quen, có chút ngán.

Nhưng mà nhìn cách đó không xa có hai con tiểu hoàng đang nằm làm cho

Phó Dung vui vẻ, làm khẩu vị tốt hơn, liền dùng nhiều hơn so với mấy

ngày trước.



Trên vách tường phía tây có dàn hoa sắc vi tốt, đã leo hết cả bờ tường,

cành lá màu xanh làm nền cho những đóa sắc vi màu hồng đang nở rộ, như

tuổi thanh xuân của thiếu nữ.



Có thể có được 2 tuổi thanh xuân, nàng may mắn đến bực nào!



“ Lan Hương, đi lấy kéo đến, cắt cho ta một vài đóa hoa đẹp mang vào phòng.”



Thừa dịp nắng chiều chưa tắt, Phó Dung hưng phấn nói. Lan Hương cũng vui vẻ, còn săn sóc mang ra một băng ghế cho nàng ngồi.



“ Đầu tường, hoa nở đẹp lắm, tiểu thư ngồi đây chỉ hoa nào, nô tỳ giúp

tiểu thư cắt là được.” Đã lâu không gặp được tiểu thư nhàn hạ thoải mái

như bây giờ, nàng đương nhiên muốn dỗ tiểu thư vui vẻ.



Phó Dung vừa muốn nói để chính mình cắt là được, nhưng thoáng thấy Tôn

mama từ sương phòng đi ra thì kịp thời sửa lời: “ Được, ngươi cẩn thận

một chút, nếu ngươi ngã xuống, ta không đỡ được.” Mấy ngày nay nàng chịu khổ, thì Tôn mama và Lan Hương cũng không thoải mái, ban đêm phải thay

phiên nhau canh giữ ngoài phòng cho nàng, sợ nàng ngủ mơ cào phá mấy nốt thủy đậu. hai người này đều gầy một vòng, Phó Dung không muốn làm cho

nhũ mẫu lại lo lắng.



Phó Dung phụ trách chọn, Lan Hương một bên cắt theo, Tôn mama thì đỡ hai chân của Lan Hương, cười cười nói nói, bất tri bất giác cắt được bảy

tám đóa.



Khi đi đến gian ngoài, Phó Dung chọn ra 6 đóa hoa đẹp nhất cắm vào hai

cái bình, một cái thì đặt trong khuê phòng của mình, còn một bình thì

kêu nha hoàn mang đi đưa cho Phó Thần, còn lại một đóa thì cắt ngắn làm

trâm, cài vào tóc, quay đầu lại hòi Tôn mama: “Cài như vậy đẹp không?”

Tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, Tôn mama cười cười điểm mũi nàng.



“ Đẹp, Đẹp lắm, thật xấu hổ, trời đã tối rồi mà còn muốn cài hoa. Chờ

đến sáng mai, mama lại chọn một đóa đẹp nhất cho người, tiểu thư cài vào hỏi nhị thiếu gia đi, bảo đảm nhị thiếu gia xem đến choáng váng.
Không ngại, có vết sẹo thì tốt, ở trong mắt nàng, vết sẹo dù to hay nhỏ

cũng không có khác biệt, đều là mặt rỗ tổn hại sắc đẹp của nàng.



Mặt rỗ….



Đem vảy đậu đặt trên tay nàng. Như vậy, sáng mai khi nàng rời giường,

nhìn thấy vảy đậu ở trên tay, liền nghĩ rằng do mình trong lúc ngủ mà

bóc ra. Làm xong, Từ Tấn vuốt nhẹ khuôn mặt trắng hồng của tiểu cô nương đang ngủ, nhẵn nhụi y như trong trí nhớ, trơn mịn nõn nà. Liên tưởng

đến khuôn mặt tuyệt sắc khi giận khi vui, Từ Tấn càng cảm thấy choáng

váng.



Có gương mặt như vậy, ai sẽ chú ý tới vết sẹo trên trán nàng? Bạch ngọc

trắng tinh khôi, dù cho có tì vết thì cũng là ngọc, nàng lại cứ mãi để

tâm vào chuyện vụn vặt này. Cho rằng ai cũng nhìn xem chằm chằm vết sẹo

của nàng. Kỳ thật khi hai người hoan hảo thì phần lớn thời gian hắn nhìn khuôn mặt của nàng bị hắn yêu thương mà diễm lệ như hoa mẫu đơn, nào có chân chính nhìn thấy vết sẹo của nàng.



Người trong cuộc u mê, ghét bỏ nàng ngốc, liền không nhịn được trừng

phạt nhéo nhéo gò má nàng. Có lẽ là không nắm chắc tốt khí lực, làm tiểu cô nương bất mãn hừ một tiếng, môi đỏ mọng hơi đô đô lên.



Môi của nàng có hương vị gì?



Kiếp trước ngoại trừ vết sẹo kia, hắn không hôn qua nàng, không hôn qua

bất cứ địa phương nào khác, nhớ tới cũng kỳ, hắn có thể cùng nàng làm

chuyện thân mật nhất, nhưng hắn lại không có ý nghĩ muốn hôn nàng. Không muốn dùng miệng nhấm nháp những chỗ Từ Yến đã hưởng thụ qua.



Nhưng mà bây giờ nàng rất sạch sẽ, không bị người chạm qua. Tựa như một

mảnh đất không nhiễm bụi trần, trắng như tuyết, hắn là người thứ nhất

phát hiện và chạm vào nàng.



Nếm thử?



Ý niệm vừa động, người đã ghé qua, Từ Tấn gần gũi nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi mở ra của tiểu cô nương, thử liếm một chút.



Không có cảm giác gì?



Nhưng sao kiếp trước, Hứa quản gia lại tìm cho hắn những tập tranh vẽ các đôi nam nữ đều ôm hôn nhỉ?



Là hắn hôn không có kỹ xảo?



Từ Tấn nuốt nước miếng một cái, nhìn tiểu cô nương đang nhắm chặt hai mắt, quyết định nhân cơ hội này phải thực tập một phen.