Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 9 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Ánh mặt trời ấm áp chiếu thẳng từ đỉnh núi đến tận đây. Làm bóng dáng của

một đôi nam nữ ở ven rừng kéo dài ra, lại bởi tư thế của 2 người quá

thân mật, khiến cho hai cái bóng lồng vào nhau ở cùng một chỗ. Làm cho

phong cảnh nơi đây đã thanh u và yên tĩnh lại thêm một chút ôn nhu ỷ

lại.



Đáng tiếc cô nương bị ôm lấy mạnh mẽ kia cũng không nguyện ý. Phó Dung

cứ liên tục giãy dụa thoát ra, Từ Tấn nhíu mày, bàn tay to hướng xuống

bóp chặt chiếc cổ trắng nõn của tiểu cô nương không một chút lưu tình

nào, hơi hơi dùng sức: “ Đừng kêu, đừng nhúc nhích, nếu không hôm nay là ngày chết của ngươi.” hắn chỉ tính dọa nàng để xem thấy tính tình thật

của nàng. Kiếp trước nàng thích bày ra bộ dáng dịu dàng an phận, giả bộ

không bao giờ nổi giận trước mặt hắn.



Phó Dung lúc này cũng không nhúc nhích, quên phải che vết sẹo trên trán, quên rằng nàng không thích Từ Tấn, tại trong ngực của nam nhân này mà

run rẩy. không phải giả bộ, mà là sợ thật, chết một lần rồi mới biết cảm giác đó không hề dễ chịu. Từ Tấn là một vương gia cao cao tại thượng,

tuổi còn trẻ mà đã là tướng quân lập nhiều chiến công trên chiến trường, mạng người đối với hắn mà nói không khác gì cọng cỏ. Mà bây giờ, nàng

không phải là tiểu thiếp của hắn, trong mắt hắn nàng chỉ là một nha hoàn thấp kém.



Trong mắt nén lệ, Phó Dung vẻ mặt thê lương mà gật đầu. Nét mặt nàng tái nhợt, lã chã chực khóc, bỗng nhiên Từ Tấn có chút ảo não buông lỏng tay vẫn nắm lấy cổ nàng mà uy hiếp.



Đầu ngón tay của hắn hơi lành lạnh, da thịt của nàng trắng mịn, nhẹ

nhàng đụng chạm. Nếu không phải những lời kế tiếp của nam nhân này ko

lạnh như băng, thực dễ dàng làm cho người ta hiểu sai là hắn có ý đồ

khác: “ Những lời vừa rồi ta chỉ tùy tiện hỏi qua một chút, ngươi tốt

nhất giống như không hề nghe thấy, nếu ngươi đem việc này nói cho người

thứ 3 biết, ta sẽ lấy mạng ngươi.” Dù sao cũng phải lấy cớ để tiếp cận

nàng.



Phó Dung lập tức minh bạch, nam nhân này chỉ hù dọa nàng, vội vàng nhỏ

giọng cam đoan: “ Đại nhân yên tâm, nô tỳ tuyệt đối không nói ra.”



Trong mắt Từ Tấn nổi lên nghi hoặc, nghiền ngẫm nghĩ, quét mắt nhìn thôn trang bên kia, cúi đầu nhìn nàng: “ Tại sao gọi ta là đại nhân?”



hắn đứng bên hướng đông, thuận tiện quan sát tình hình chung quanh, lại

làm cho Phó Dung quay mặt về phía bên kia của Lâm Tử, nàng không có cách nào quay đầu nhìn về thôn trang. Cả người gần như đều dán lên trên

người hắn, cằm bởi vì bị hắn ức hiếp mà phải nâng lên. Phó Dung không

thể không ngưỡng mộ Từ Tấn, hắn thân là vương gia đệ nhất ở kinh thành,

nhưng lúc này lại đang đứng trong ánh mặt trời ấm áp làm cho vẻ mặt hắn

được nhu hòa, càng tăng thêm nét tuấn mỹ mi như núi cao, mắt như trăng

sáng.



Kiếp trước, Phó Dung không thể đứng ở khoảng cách gần như vậy để quan

sát Từ Tấn. Khi hai người ở trong phòng thân mật hoặc là ở trong bóng
mày mảnh dài như tranh vẽ, khuôn mặt trắng hồng sáng bóng, dù không hề

thoa son phấn nhìn cũng giống như có tỉ mỉ trang điểm qua. Bây giờ trên

trán đột nhiên có vết sẹo nhỏ quả thật như vẽ rồng thêm mắt, làm cho

trên người nữ nhi thêm nhiều khói lửa nhân gian, đẹp không sao tả xiết.

Đứng xa như sương trong hoa, nhìn gần linh động mà không mất tiên vận.

Phó Dung lại cho rằng phụ thân và huynh trưởng chỉ cố ý nói tốt để dỗ

nàng, nên căn bản không tin.



Tiểu cô nương đã nhận định thì dù khuyên cái gì cũng không nghe vào. Phó Phẩm Ngôn nói khô cả cổ họng, các từ ngữ khen ngợi thay phiên nhau nói

lên Phó Dung rốt cuộc bật cười: “ Trong mắt phụ thân, xác nhận không ai

đẹp mắt bằng nương và chúng con phải không?”



“ Đó là đương nhiên, trên đời này những cô nương đẹp nhất đều là của nhà chúng ta.” Phó Phẩm Ngôn điểm điểm trán nàng, xem sắc trời bên ngoài đã không còn sớm, đứng lên nói: “ Phụ thân về trước, nói cho nương của con biết, ngày mai các con về sớm để nàng an tâm.” Phó Dung lưu luyến không rời đưa phụ thân tới cửa. Ánh chiều tà ngả về tây, xe ngựa lộc cộc rời

đi.



một đêm không mộng mị, sáng hôm sau khi dùng xong điểm tâm, hai huynh

muội tinh thần phấn chấn trở về nhà. Bởi bên người không có hoa điền,

Phó Dung cố ý chải tóc theo kiểu Lưu Hải Nhân. Sau khi xuống xe, trước

liền đoạt đệ đệ trong ngực mẫu thân mà hôn mãnh liệt. Làm Quan ca nhi

khanh khách cười, vô ưu vô lự.



Kiều Thị tối hôm qua nghe được chuyện của nữ nhi qua miệng của trượng

phu, sau khi vào phòng tự mình kiểm tra một phen, đem Tuyết Liên sương

đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho nữ nhi: “ Đây là nương mua từ Xuân Huy

Đường, nghe nói các nương nương trong cung đều dùng cái này, sáng hay

tối ngươi đều bôi, thời gian dài đều xóa hết.



Xuân Huy Đường ở Ký Châu là y quán tốt nhất, ở kinh thành cũng có vài

phần danh tiếng. Phó Dung mừng rỡ nhận lấy, tuy rằng nàng biết thuốc này cũng không có hiệu nghiệm lớn nào. Phó Tuyên, Phó Uyển cũng sôi nổi

trấn an một phen.



Kiều Thị ở một bên nhìn 3 nữ nhi nói chuyện, chờ khi các nàng vui vẻ gặp lại qua đi, cười xen vào nói: “ Nùng Nùng về thật khéo, khi con ở thôn

trang dưỡng bệnh, Ánh Phương, A Trúc đều phái người qua hỏi thăm nhiều

lần, đều thực lo lắng cho con. 3 ngày sau, là ngày mừng thọ của lão thái thái Tề gia, các tiểu thư của các phủ đều sẽ đi. Con vừa lúc cùng các

nàng có thể tụ tập, trận bệnh này sắp làm con buồn chết rồi đúng không?

Con gái mà, thích nhất là náo nhiệt.”



Nụ cười Phó Dung thu lại, lập tức lộ ra một vẻ mừng rỡ. Nàng tìm không

được lý do để người nhà bất hòa giao hảo với Tề gia, nàng ngược lại có

thể mượn cớ bị bệnh mà không đi, nhưng nếu nàng không đi thì ai sẽ ngăn

cản Tề Sách tiếp cận tỷ tỷ? Phó Dung nhớ rõ ràng, nghiệt duyên của tỷ tỷ và Tề Sách bắt đầu chính thức từ thọ yến lần này.