Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 49 : Ăn nhiều chút, tối qua tiêu hao quá nhiều

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Lợi dụng thời gian rảnh khi Tống Kim Triêu đang tắm, Lục Niệm Niệm cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Miểu, mặc dù có chút muộn, tên này rất có khả năng đã đi ngủ, nhưng mình dường như sắp đạt được thành công, Lục Niệm Niệm không thể chờ được nữa muốn nói ra.



Tin nhắn vừa gửi qua, mấy giây sau Cố Miểu đã trả lời: “Chúc ngài mã đáo thành công! Nhanh chóng bổ nhào tới lão đại! Fighting!”



Nhìn thấy câu nói này, Lục Niệm Niệm không nhịn được cười, liếc nhìn về hướng nhà vệ sinh, buông điện thoại di động, cầm máy sấy đi qua, đợi Tống Kim Triêu tắm xong đi ra, chắc sẽ cần đến cái này.



Khi người ở trong bước ra, liền nhìn thấy cô gái nào đó mặc áo ngủ mỏng manh đứng đợi ở ngoài cửa, áo ngủ tơ tằm màu hồng không xem là vừa người, nhưng mơ hồ phác họa ra trước ngực lồi lõm lên, còn có đôi chân dài thẳng tắp như ẩn như hiện.



Con ngươi Tống Kim Triêu trở nên thâm trầm, trong lòng loại cảm giác bức thiết nào đó lại lần nữa xuất hiện, trên hông của cậu chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc ướt nhẹp còn chưa kịp lau, nước như trân châu óng ánh theo đường viên gò má, chảy xuống cơ bắp đầy đặn của cậu, một đường chảy xuống lưng.



Nghe được tiếng đẩy cửa, Lục Niệm Niệm vừa ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trong tấm gương trước mặt, không cần xoay người, Tống Kim Triêu vừa mới tắm xong, đứng ở sau lưng, thân hình cân đối xuất hiện ở trong gương, làn da trắng nõn, cần có cơ bắp đều có, giống như thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh.



Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tống Kim Triêu bán khỏa thân, rốt cuộc mặt Lục Niệm Niệm đỏ lên, rốt cuộc là vì sắc mê hoặc, mặc dù xấu hổ, vẫn như cũ không quên đem Tống Kim Triêu từ trên xuống dưới nhìn đủ một lần.



Tóc Tống Kim Triêu vẫn còn nhỏ nước, tóc đen dán vào gò má vô cùng gợi cảm, Lục Niệm Niệm vô ý thức liếm môi, đối diện với ánh mắt người đàn ông ở trong gương, sau đó cậu duỗi tay ra, tiếp nhận máy sấy tóc từ trong tay cô.



“Vì sao lại đợi ở đây.” Người phía sau trầm giọng mở miệng, dường như kìm nén loại cảm xúc nào đó, thuận tiện mở máy sấy lên.



Sau lưng Lục Niệm Niệm gần như dán vào cậu, nghe thấy lời này nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng lúng túng đáp: “Tớ đến đưa máy sấy cho cậu...”



Lời vừa dứt, Lục Niệm Niệm sợ cậu không tin, lại vội vàng bổ sung một câu: “Để làm khô tóc, nếu không sẽ cảm lạnh.”



“Nhìn xem tớ đối với cậu có tốt không.”



Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu nhẹ cười ra tiếng, sao lại nghe không ra giấu đầu hở đuôi trong đó chứ, tiếng cười của cậu rất nhạt nhanh chóng chìm trong tiếng ông ông của máy sấy tóc, chỉ có đôi mắt đen nhánh, long lanh nhìn thấy cần cổ trắng nõn của cô gái chầm chầm nổi lên một tầng đỏ ửng.



Đầu Lục Niệm Niệm nóng đến hôn mê, âm thanh bên tai đột nhiên dừng lại, vẻ mặt Tống Kim Triêu bình tĩnh buông máy sấy tóc, ôm vòng eo người phía sau mình, chỉ có ôm như vậy, cậu mới phát hiện Lục Niệm Niệm gầy gò, yếu ớt, và vùng bả vai nhẹ nhàng run rẩy.



Cậu cúi người, bờ môi lạnh thỉnh thoảng chạm vào dái tai trắng nõn, giọng nói trầm thấp: “Sợ sao?”



Nếu như Niệm Niệm từ chối, cậu sẽ lập tức dừng lại.



Cậu không nói còn tốt, vừa nói chuyện, mặt Lục Niệm Niệm nhanh chóng đỏ đến chảy máu, xoay người đem đầu chôn ở trong ngực của cậu, rầu rĩ nói: “Ăn được đắng trong đắng, mới là người cao thượng.”



Câu này vừa nói ra, lông mày hẹp dài của Tống Kim Triệu nhẹ nhàng nhướn lên, nhìn người trong ngực có chút dở khóc dở cười, “Bỏ qua lần này, sau này mới không có cơ hội.”



Cố chấp như cậu, quyết định không buông tay, sẽ vĩnh viễn khắc trong xương máu, lại không giữ lại.



Môi mềm mại, lành lạnh chạm vào nhau, Tống Kim Triêu ngấm ngầm kiềm chế tâm tình, rốt cuộc miệng đê bắt đầu tháo nước, bất chấp tất cả mà hôn, đem Lục Niệm Niệm ép ở trên cửa, sau nụ hôn dài mang tính chiếm hữu và xâm lược, Lục Niệm Niệm chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, lòng bàn chân như giẫm trên bông đứng không vững.



Nhìn hai má đỏ bừng, thở hổn hển, Tống Kim Triêu liếm môi cười khẽ, ôm ngang người đi tới phòng ngủ.



Lục Niệm Niệm ngây ngô, theo động tác của cậu tim đập như sấm, dường như hoàn toàn không biết được tiếp theo nên làm gì, hai người rõ ràng đều là người mới, nhưng Tống Kim Triêu rõ ràng thuần thục hơn nhiều, từ dục vọng chiếm giữ hôn môi, đến cuối cùng là ngậm, ngặm cắn những chỗ đặc biệt mẫn cảm, mặt Lục Niệm Niệm như bánh nướng, không nhịn được phát ra tiếng ưm, mỗi lần cậu chạm vào là mỗi dây thần kinh đều rung động, thoải mái.



Tống Kim Triêu cũng chẳng tốt hơn chỗ nào, vì sợ làm tổn hại đến cô, chỉ có thể kiềm chế độc tác của mình, chậm một chút, nhìn bộ dáng cô cắn nhẹ đôi môi, vô hình chung lại là sự cám dỗ chết người.



Nỗi đau xé rách chưa từng xuất hiện, động tác củaTống Kim Triêu rất nhẹ, nhưng mang theo dục vọng hung hăng chiếm giữ, từng chút, từng chút, đánh vỡ ý chí còn sót lại.



Tống Kim Triêu nặng nề thở hổn hển, khàn giọng kêu tên: “Niệm Niệm...”



Lục Niệm Niệm ôm cổ cậu, đôi mắt e lệ mở ra, đối diện với đôi mắt sâu sắc, cấp bách của cậu, trong lòng một trận run sợ.



Biết cậu nhịn rất cực khổ, liền vụng về đáp lại, môi hồng hôn cậu, nhẹ nhàng đáp xuống cần cổ trắng nõn, bóng loáng của cậu, nhẹ nhàng từng li từng tí, ánh mắt Tống Kim Triêu tối sầm, đỡ eo nghiêng người về phía trước.



Cuối cùng, thuyền nhỏ chạy nhanh tiến vào cảng, đang dựa vào sóng lớn cuồn cuộn để vào bờ, Lục Niệm Niệm cả người run rẩy, ngón tay thon dài, tinh tế vô thức nắm chặt lấy cánh tay của cậu, cuối cùng đem tất cả ánh sáng của mình ùn ùn kéo đến giao tất cả cho cậu.



Sáng ngày hôm sau, Lục Niệm Niệm tỉnh lại, vị trí bên cạnh trống không, nghĩ đến tối hôm qua to gan như vậy, Lục Niệm Niệm ngoại trừ chỗ nào đó có chút đau, những nơi khác vẫn còn tốt.



Tống Kim Triêu tuy nói là lần đầu tiên, cũng không biết từ đâu học được những thứ đó, tất cả những hình ảnh tối qua tái hiện lại trong đầu, gò má Lục Niệm Niệm khô nóng nhìn về hướng vai của mình, có một hàng dấu răng hồng nhàn nhạt, nghĩ đến người đó hà hơi ở bên tai cô nói, Lục Niệm Niệm mới cảm thấy, sợ là bản thân mình chèo lên thuyền giặc.



Sau chuyện tối ngày hôm qua, Kim Triêu ôm cô đi tắm qua một lần, ga giường với chăn gối cũng đổi, Lục Niệm Niệm chậm rãi xoay người, bò dậy đi rửa mặt, đi qua phòng khách, không quên liếc về hướng nhà bếp, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đang ở trong nhà bếp bận rộn, lúc này cậu có đeo tạp dề, Lục Niệm Niệm không nhịn được cười khẽ, trong lòng từng trận ngọt ngào.



Lúc ăn bữa sáng, Tống Kim Triêu vô cùng tỉ mỉ đặt hai quả trứng gà vào bát của cô, Lục Niệm Niệm ồn ào muốn uống sữa chua, Tống Kim Triêu không đáp ứng, chỉ nói một cậu liền để cô gái trước mặt không phát ra âm thanh gì nữa.



Chỉ nghe cậu bình tĩnh mở miệng: “Ăn nhiều một chút, tối hôm qua tiêu hao quá nhiều.”
Thư phòng trên tầng hai, Tống Kim Triêu gõ cửa, cửa không khóa, cậu chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, liền nhìn thấy ông ngoại đang ngồi trước bàn lật xem văn kiện.



Nghe được tiếng bước chân, ông Tần nâng mắt nhìn cậu, giọng nói trầm thấp không nghe ra được tâm trạng: “Nhanh như đã về rồi?”



Biết rõ Tống Kim Triêu căn bản không đưa Chúc Lan Huyên về nhà, Tần Bỉnh Kiền làm bộ không biết.



Tống Kim Triêu không biểu lộ tình cảm gì, lông mày tinh tế khẽ động, giọng nói hờ hững: “Cùng cháu không có quan hệ, không cần thiết.”



Nghe thấy lời này, ông Tần khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trầm mặc mà sắc bén nhìn Tống Kim Triêu, nhìn rất lâu, lông mày ông cau lại, đôi mắt u ám, tâm trạng không rõ.



Ngừng một lúc, lại mở miệng: “Cháu thật sự thích cô gái kia? Người ta vẫn chưa trưởng thành.”



Tống Kim Triêu nâng mắt nhìn ông ngoại, nghe thấy ông nhấn mạnh ba chữ chưa trưởng thành, ông ngoại đối với Niệm Niệm dường như hiểu rất rõ ràng.



Vẻ mặt cậu lạnh lùng nhẹ nhàng đáp: “Cuối năm nay, sẽ tròn 18 tuổi.” Không tới năm tháng nữa, chính là sinh nhật mười tám tuổi của Niệm Niệm, ở Thụy Sĩ, đủ tuổi có thể lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.



Thấy cháu trai mình suốt ruột như vậy, bữa tối hôm nay lại tỏ thái độ như vậy, biểu hiện của Tần Bỉnh Kiền rất khó nhìn ra, ông lật xem văn kiện trong tay, ông vẫn khó lòng mà chấp nhận.



“Cho nên cháu đã quyết định về nước?”



Thời gian chưa tới một năm, Tống Kim Triêu đem chi nhánh công ty thành lập ở thành phố B, chỗ đó có đế quốc thương mại thuộc về Tống Trí Viễn, cháu ngoại hắn đây là đang muốn gây khó dễ.



Ánh mắt rơi vào tệp văn kiện trong tay ông Tần, trong đầu Tống Kim Triêu vô cùng rõ ràng, mặt tỏ vẻ hờ hững.



Ngày tháng sau này từng bước cậu đã tính toán tốt, kết quả xấu nhất cậu cũng đã nghĩ tới, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tay.



Hiểu rõ ý tứ của Tống Kim Triêu, Tần Bỉnh Kiền cũng không muốn giữ cậu lại, nhưng nghĩ đến cậu sắp về nước, vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Lúc đi để bác sỹ Chúc theo cháu, có vấn đề gì cũng có thể giúp đỡ cháu.”



Bác sỹ Chúc là bác sỹ riêng của Tần Ương, hiện tại bệnh tình có chuyển biến tốt, Tần Bỉnh Kiền muốn phái ông đi cùng Tống Kim Triêu, dù sao bệnh tình của Tần Ương có 50% yếu tố di truyền, bác sỹ Chúc là người hiểu rõ nhất.



Lúc rời đi, Tống Kim Triêu từ chối đề nghị của ông ngoại, mở cửa ra mới nhìn thấy, cuối hành lang một cô gái đang đứng cúi đầu, đầu cúi xuống dựa ở trên tường, trong tay cầm một chiếc bát sứ, không biết đang suy nghĩ gì.



Tống Kim Triêu lẳng lặng nhìn vài giây, không khỏi mỉm cười, chân dài bước từng bước đi tới.



Dì giúp việc dưới lầu vô cùng nhiệt tình, mặc kệ Lục Niệm Niệm nói rất nhiều lần là bụng đã no rồi, nhưng vẫn bận rộn ở trong bếp rất lâu, nấu món cháo trứng ngọt, Lục Niệm Niệm ngượng ngùng uống một hớp, cảm thấy hương vị không tồi, nghĩ đến lúc nãy Tống Kim Triêu ăn không được bao nhiêu, cậu chỉ lo lột tôm cho cô, Lục Niệm Niệm liền múc một bát đem qua đây cho Tống Kim Triêu.



Sau đó Tống Kim Triêu từ thư phòng bước ra, nhìn thấy Lục Niệm Niệm đang cầm bát đợi cậu.



Bên tai truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lục Niệm Niệm nhanh chóng ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen mà thâm thúy.



“Kim Triêu, cuối cùng anh đã ra rồi...” Lục Niệm Niệm nói xong, hạ thấp cái bát trong tay, cháo trứng đã nguội.



Tống Kim Triêu không để ý, cầm lấy bát cháo từ trong tay cô, ngửa cổ, hai ba ngụm uống hết, thẳng tới khi nhìn thấy đáy, cậu mới hỏi: “Đợi rất lâu rồi?”



Lục Niệm Niệm nhìn cậu sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lắc đầu, “Mới vừa lên lầu.”



Tống Kim Triêu cong khóe môi, nghe ra được cô đang nói dối, ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng búng một cái trên mũi cô, “Chúng ta về nhà.”



Nắm tay Lục Niệm Niệm xuống dưới lầu, trước khi ra cửa Tống Kim Triêu tiện tay đưa cái bát cho dì giúp việc.



Trên đường về, Lục Niệm Niệm luôn lo lắng, có thể cảm giác được, ông ngoại Kim Triêu dường như không thích cô, hơn nữa có vẻ càng thích cô gái gọi là Chúc Lan Huyên, vừa nãy Kim Triêu vào thư phòng, có phải ông Tần cưỡng bức, dụ dỗ, khuyên cậu chia tay? Dù sao trên ti vi đều diễn như vậy.



Dọc đường đi đều suy nghĩ lung tung, chờ đến khi về tới biệt thư của Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm mới cảm thấy, đêm nay Kim Triêu nhiệt tình đến đáng sợ.



Ban đêm, Tống Kim Triêu ôm cô hôn sâu, lúc bắt đầu sợ làm tổn thương cô, nhẹ nhàng chống đỡ một lúc còn hỏi có đau không, Lục Niệm Niệm mặt đỏ tới mang tai không nói lời nào, khi nào thì lại yếu đuối như vậy, tên này sợ là đã quên trước đây cô từng luyện Taewondo, chịu được đau!



Được Niệm Niệm ngầm đồng ý, động tác của Tống Kim Triêu cũng không giống với lần thứ nhất là nhẫn nhịn, kiềm chế, nụ hôn nặng nề rơi ở trên bờ vai trắng như tuyết của Lục Niệm Niệm, như muốn lưu lại dấu ấn của riêng mình, biểu lộ rõ ràng vật sở hữu của chính mình.



Lục Niệm Niệm lúc bắt đầu có chút đau, sau đó làm theo động tác của Tống Kim Triêu, liền có cảm giác không giống nhau, dằn vặt một đêm, Kim Triêu dường như dùng cũng không hết khí lực, người này bình thường trầm mặc ít nói, đối với chuyện này đặc biệt kiên trì, lại giống như người trẻ tuổi mới nhập môn hồ đồ, ôm cô hết lần này tới lần khác tìm kiếm, động tác lớn mật lại xấu xa.



Lục Niệm Niệm ban đầu là nghe theo cậu, sau đó thực sự không còn khí lực, Tống Kim Triêu lại ôm cô thay đổi động tác, lấy một tư thế bá đạo hung hăng chiếm giữ, Lục Niệm Niệm mềm nhũn không muốn động, nằm ở trên ngực cậu mê man thiếp đi, hơi thở nhẹ nhàng, yêu kiều như con mèo sữa nhỏ.



Trên làn da trắng như tuyết của cô gái hiện lên một tầng đỏ mờ ám đẹp mắt, hô hấp của Tống Kim Triêu ngừng lại, đối với hấp dẫn như vậy, cậu cũng không muốn kiềm chế, đến tận khi bến cảng xinh xắn, chật hẹp được lấp đầy, liền đợi ở bên trong không muốn ra ngoài, tư thế cứ như vậy, ôm cô ngủ.