Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 50 : Kết hôn

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Ngày hôm sau, Lục Niệm Niệm ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh lại, nơi nào đó vẫn còn có chút đau nhức, Tống Kim Triêu sớm đã chẳng biết đi đâu.



Khi cô vào nhà tắm, tắm rửa mới phát hiện, từng vệt, từng vệt màu hồng trên người tối qua lưu lại, đặc biệt vùng cổ là rõ ràng nhất.



Nếu như bị người khác nhìn thấy phải làm sao, Lục Niệm Niệm nhỏ giọng lầm bầm, cái tên này dường như thích nhất hôn ở cổ của mình, vừa nghĩ tới điên cuồng tối ngày hôm qua, mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng lên, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, cảm giác người bên ngoài càng lạnh lùng, cấm dục, trong lòng càng lưu manh.



Sau khi súc miệng xong, Tống Kim Triêu đã làm xong bữa trưa đợi cô, tâm trạng của cậu dường như rất tốt, bộ dạng mặt mày hớn hở, rút bỏ lạnh lùng, trầm mặc trước đó, cả người nhìn có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều.



Nghĩ đến dấu hôn trải rộng khắp cổ, che cũng không giấu được, Lục Niệm Niệm hờn dỗi, ngồi bên cạnh cậu cúi đầu ăn cơm, Tống Kim Triêu thỉnh thoảng giúp cô gắp thức ăn, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, cũng làm cho cô có chút cảm giác xấu hổ.



Do vậy Lục Niệm Niệm nhỏ giọng mở miệng: “Em đang giận anh, anh có phát hiện ra không?”



Tống Kim Triêu mỉm cười: “Phát hiện.”



Lục Niệm Niệm tiếp tục chọc chọc thức ăn trong bát, “Vậy sao anh không dỗ dành em?”



Tống Kim Triêu cười khẽ, ánh mặt xẹt qua mấy dấu dâu tây trên cổ của cô, đôi mắt đen hiện ra ánh sáng dịu dàng, “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”



Làm gì mà lại nói trắng ra như vậy, đặc biệt nhìn cậu trịnh trọng nói ra, gò má Lục Niệm Niệm đỏ bừng, cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Ai cần anh nhẹ nhàng...”



Lời còn chưa dứt, Lục Niệm Niệm nhanh chóng phản ứng lại, liền vội vàng lắc đầu sửa lại: “Không không không, ý của em là, lần sau đừng cắn ở trên cổ nữa...”



Tống Kim Triêu từ đầu đến cuối mỉm cười nhìn cô, đem một miếng cánh gà bỏ vào trong bát của cô, mỉm cười nói: “Vậy anh chuyển nơi khác.”



Lục Niệm Niệm: “...”



Không biết vì sao, lời Kim Triêu nói, có thể làm cho cô liên tưởng đến một vài hình ảnh không thể miêu tả, mặt Lục Niệm Niệm phút chốc đỏ như giọt máu.



Cơm nước xong, Tống Kim Triêu dẫn theo Lục Niệm Niệm ra ngoài, trước khi đi, không biết cậu từ đâu lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng, đem Lục Niệm Niệm kéo đến trước người, đeo ở trên cổ cô, che khuất đi những dấu hôn ám muội kia.



Lục Niệm Niệm đang còn lo lắng ra ngoài bị người nhìn thấy, lần này thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt Tống Kim Triêu vô cùng chăm chú, ngón tay dài tinh tế như vô tình hay cố ý quét qua những dấu vết đỏ ửng đó, lòng bàn tay mát lạnh chạm vào da của cô, Lục Niệm Niệm theo bản năng nuốt nước miếng, vì sao quan hệ của hai người sau khi gần thêm một bước hơn, đối với việc Tống Kim Triêu chạm vào, cô càng tỏ ra thất thường.



Bởi vì đã nhắc trước để Phương Ngọc sớm chuẩn bị, cho nên việc hai người lấy giấy chứng nhận kết hôn được xử lý rất nhanh, Lục Niệm Niệm sững sờ nhìn tờ giấy chứng nhận trong tay, không thể tin được, thời khắc này cô và Tống Kim Triêu đã trở thành vợ chồng hợp pháp, sau này bọn họ bất luận sống chết đều ở chung một chỗ, cảm giác như vậy vừa tinh tế lại cảm động lòng người.



Tâm trạng Tống Kim Triêu bắt đầu từ tối hôm qua rất tốt, hiện tại nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn, khóe môi không nhịn được giương lên.



Khoảnh khắc này cảm giác hạnh phúc trọn vẹn từ trong lòng tràn ra.
Trong nháy mắt, hai tuần đã trôi qua, cô không dễ dàng gì tới Thụy Sĩ gặp cậu một lần, nhanh như vậy lại phải rời đi.



Tống Kim Triêu đem quần áo của cô theo quy củ đặt trong valy, nghe được lời cô nói liền đáp lại một câu.



Lục Niệm Niệm tiếp tục lải nhải: “Lần này đi, cũng không biết khi nào mới có thể trở lại.”



Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu dừng động tác, quay đầu lại hỏi cô: “Em thích nơi này?”



Lục Niệm Niệm không chút nghĩ ngợi đáp: “Bởi vì anh ở đây.”



Nghĩ một lúc, giọng nói của cô rầu rĩ mang theo oán giận: “Chúng ta đã kết hôn, anh còn muốn cùng em tách ra, lẽ nào anh không nhìn ra, em một chút cũng không muốn rời đi?”



Lời này vừa nói ra, người đàn ông trước mặt liền đứng lên, cánh tay dài duỗi ra, đem cả người cô ôm vào trong ngực.



Tống Kim Triêu nhịn cười, trói chặt hai tay khua loạn của cô, cằm nhẹ nhàng đặt trên đầu cô, nhẹ giọng nói: “Em hình như còn chưa hiểu rõ tình hình.”



Lục Niệm Niệm cọ cọ, ngẩng đầu nhìn cậu.



Tống Kim Triêu vân vê chiếc cằm tinh xảo của cô, mắt nhẹ nhàng di chuyển, ý tứ sâu xa hướng về phía trong góc.



Nơi đó đặt hành lý của cậu.



Lục Niệm Niệm kinh ngạc, “Anh muốn đi cùng em sao!”



Tống Kim Triêu mỉm cười: “Ừm.”



Lục Niệm Niệm liếm liếm môi, hạnh phúc tới quá đột ngột, “Anh sao lại không nói sớm với em, hại em mấy ngày nay vẫn luôn phiền muộn.”



Tống Kim Triêu cười không nói gì, gương mặt anh tuấn lộ ra ý cười dịu dàng, sau khi quyết định xong mọi lịch trình cậu vốn dĩ muốn nói với cô đầu tiên, cô gái này còn cho rằng hai người lại phải tách ra, cho nên rất dễ dàng để nói chuyện tốt, buổi tối đối với cậu cầu gì được nấy, mặc cậu ăn đậu phụ, Tống Kim Triêu thích thú, so với ăn mật còn ngọt hơn, cô gái nhà cậu đáng yêu như vậy, cậu liền quên nói.



Ngày hôm đấy trở về, trước khi lên máy bay Lục Niệm Niệm còn có chút sợ hãi, Tống Kim Triêu nỗ lực an ủi cô, cô vẫn cảm thấy không yên lòng, sau khi lên máy bay, Lục Niệm Niệm đem bút và giấy toàn bộ lấy ra, Tống Kim Triêu còn cảm thấy có chút khó hiểu, cho rằng cô muốn viết nhật ký.



Lục Niệm Niệm biểu hiện nghiêm túc lắc đầu: “Nếu như gặp phải nguy hiểm, liền viết di thư.”



Tống Kim Triêu: “...”