Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 6 : Khổ luyện

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Lão giả ngỡ ngàng nhưng rất nhanh hồi phục lại nói:



-Đứng dậy đi. Ta không nhận đệ tử đi.



-Không, xin người nhận ta. Qua bát cháo này ta có thấy trù nghệ của ngài rất tinh thâm. Ta muốn nhận ngày làm sư phụ dậy ta trù nghệ. Nếu không ta sẽ quỳ ở đây không dậy



Lão giả vẫn như cũ lắc đầu:



-Ta không nhận ai làm đệ tử cả. Ngươi quỳ ở đó cũng thế thôi. Nhóc con ngươi ở đâu ta đưa ngươi về. Trẻ con phải đi học chứ không phải ở đây với ta



Xem nhiều truyện và phim nên Cầm đã biết đây chính là lúc quyết định nên gươm mặt đượm buồn mà nói:



-Ta đã không còn nơi để về nữa rồi. Ngài có biết hồi trước cha mẹ ta cũng mở 1 quán ăn. Do thật thà chăm chỉ nên cũng khấm khá. Quán ở khu hẻo lánh nên cũng bình an. Nhưng rồi khu đó bắt đầu nhộn nhịp lên, các quán cao cấp liên tục mở ra, Nhưng do nhà ta nấu ăn cũng ngon mà lại rẻ nên cũng không ảnh hưởng. Nhưng làm gì có truyện 1 quán ăn không quyền không thế lại có thể bình yên mãi được. Các nhà địa ốc đến thu mua quán của gia đình ta. không được thế là họ giở đủ chiêu trò. Vốn không muốn gây quá nhiều xích mích. Thế là gia đình chúng ta chuyển đi. Trên đường xe lại mất lái mà tong vào vách núi. Ta còn sống là do mẹ ta ném ta a ngoài trước khi chiếc xe bốc cháy và nổ tung. Nhìn cha mẹ chết đi trước mắt mình đau khổ lắm. Do đó ta đã tự hứa sẽ trở thành đầu bếp thật xuất sắc để cho cha mẹ vui lòng. Bây giờ gặp ngài trù nghệ cao siêu. Dù bất cứ giá nào ta cũng sẽ bái ngài vì thầy.



Trong phim đã nói rồi, cứ nửa thật nửa giả mới là vương đạo a.



Và hiệu quả thật



Lão giả trầm mặc. không nói gì mà ra ngoài.



Mạnh Cầm biết đây chính là khảo nghiệm. Thế là hắn tuy thân thể mệt mỏi nhưng vẫn quỳ mãi thôi. 1 ngày… 2 ngày….3 ngày…. Thân thể Cầm đã là cực hạn nhưng hắn vẫn quỳ. Sang ngày thứ 4…. Cầm đã mất đi tri giác mà khụy xuống.



…………..



Khi tỉnh dậy.Cầm đã thấy mình nằm trên giường, thầm kêu hỏng bét. Vội vùng dậy nhưng thân thể không được a, yếu ớt vô lực. Lúc này lão giả cũng bước vào cùng 1 bát cháo nghi ngút trên tay:



Tuy rằng rất đói nhưng hắn vẫn kiên quyết không ăn. Thấy thế lão giả mới mở miệng:



-Ăn đi rồi đi theo ta.



Lúc này Cầm mới thỏa mãn mà ăn lấy ăn để. Quá ngon rồi.



Thấy hắn ăn đầy hạnh phúc, Lão giả nở 1 nụ cười hiếm thấy.




-Giấy báo khảo hạch của nơi ngươi sẽ đến và tìm đường riêng cho bản thân.



- Nơi nào thưa sư phụ?



-Tootsuki học viên.



-Cái gì.



Mạnh Cầm mồm hở hết cỡ, mắt trợn ngượi. Đây không phải là……..



……………



-Sư phụ con đi đây.



-Đi, đi, con đương phát triển đang rộng mở cho con đó. Cố mà hoàn thành triết lý của mình đi.-



-Vâng!.



Nói rồi Cầm đi xa. Nhưng đến 1 chỗ cảm thấy đủ rồi, hắn quay lại nói:



-Sư phụ cũng nên tìm sư nương để mà hoàn thiện nhân sinh đi, lão già trai tân 100 năm.



Nói rồi chạy vụt đi để lại Hạ Lão đứng chết chân tại chỗ. Định thần lại thì Cầm đã chạy biến đi. Nhưng Lão lại mỉm cười đầy nhan hiểm:



-Vốn dĩ định đưa tiền tầu xe cho ngươi nhưng ngươi không lấy thì thôi. Hắc hắc… tự sinh tự diệt đi nhóc.



-



Nói rồi phất tay trở về nhà. Nghĩ đến câu của Mạnh Cầm, mặt lão không khỏi đỏ lên:



-Tiểu tử khinh ta à. Chờ đó!