Công Lược Nam Phụ

Chương 50 : Công lược hoạ sĩ tàn tật (22)

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Edit: Aya Shinta



Nếu không phải lần này Thư Nhã lại nhắc rằng muốn tới Cẩm Tú Thành gặp đồng học sơ trung kiêm bạn tốt, Mặc Chi Hàn cũng sẽ không hỏi Thư Nhã người bạn tốt ở tại Cẩm Tú Thành rốt cuộc là ai.



Không hỏi thì không biết, vừa hỏi, mới biết được bạn tốt của Thư Nhã vậy mà tên Tạ Ức Chi!



Thế nên Mặc Chi Hàn mới biết, hoá ra lúc trước con trai Tạ gia Tạ Ức Chi ngoài ý muốn bị cưa chân, chính là bởi vì cứu Thư Nhã!



Lúc trước anh xác thật có nghe nói Tạ Ức Chi vì cứu bạn học, cho nên mới bị cưa chân.



Tình huống tỉ mỉ anh cũng không rõ ràng, bởi vì lúc ấy anh ở nước ngoài.



Nếu đã biết bạn tốt của Thư Nhã là Tạ Ức Chi, Mặc gia cùng Điền gia cùng hợp tác lâu năm, làm con trai Mặc gia, vậy chắc chắn phải cùng Thư Nhã đi gặp mặt.



Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Mặc Chi Hàn sẽ ngồi ở chỗ này!



"Người trẻ tuổi các con có sự nghiệp cùng cuộc sống của chính mình, một hai năm đến thăm nhà lão nhân này thì tốt rồi!"



Điền Mật cười nói, đứa nhỏ Mặc Chi Hàn này, khi còn nhỏ không biết làm sao, mỗi lần thấy bà, ánh mắt đều sẽ quay tròn, bám lấy bà.



Rõ ràng thoạt nhìn tựa hồ rất thích bà, rồi lại không dám tới gần.



Mặc Chi Hàn thật sự rất thích Điền Mật, khi còn nhỏ, anh thực hâm mộ Tạ Ức Chi cùng Tạ Mật Chi.



Bởi vì Điền Mật thật sự quá tốt với hai anh em họ, tốt tới nỗi anh đều ghen ghét!



Mẹ anh, lúc anh sáu tuổi liền qua đời, tai nạn xe cộ.



Cho nên, anh vẫn luôn vô cùng khát vọng mình cũng có thể có một người mẹ như Điền Mật.



Đáng tiếc không có, ba vẫn luôn không có tái hôn.



Không biết bởi vì ông ấy quá yêu mẹ hay không, hay là bởi vì không có tương ngộ được một người phụ nữ ông muốn cưới vào cửa.



Mặc Chi Hàn thật sự rất bận, cho nên mới không có thời gian đến thăm Điền Mật.
Mặc Chi Hàn rất cao, đại khái khoảng một mét tám mươi sáu. Tạ Ức Chi ngồi ở trên xe lăn muốn đối diện với anh, cũng chỉ có thể hơi hơi ngửa đầu.



Tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng thân là con trai Tạ Cẩm Niên cùng Điền Mật, thế nào cũng không thể thua khí thế, cứ việc anh đã ở trong thế giới của chính mình, phong bế chín năm!



Tạ Ức Chi hơi hơi cong khóe môi, mỉm cười với Mặc Chi Hàn: "Hàn ca, đã lâu không gặp."



Anh không muốn để người ngoài nhìn thấy anh yếu đuối cùng khiếp đảm, cho nên cứ việc hiện tại anh hận không thể đẩy hắn xe lăn trốn về hắn phòng, lại là cố nén, làm biểu hiện của mình tự nhiên một chút.



Mặc Chi Hàn thân thiện cười với Tạ Ức Chi, dù sao cũng là quen biết từ nhỏ, cũng coi như là đệ đệ.



Huống chi, cậu ấy đã từng cứu người yêu anh.



Nếu không phải Tạ Ức Chi, có khả năng anh cũng không có biện pháp nhận thức Thư Nhã đi!



"Ức Chi, thấy hiện tại cậu khôi phục tốt như vậy, tôi thực cao hứng thay cậu! Còn có, cảm ơn lúc trước cậu đã cứu Thư Nhã!" Mặc Chi Hàn ôn hoà nói.



Thư Nhã cũng vừa vặn ngừng khóc thút thít, cô ấy nhìn Tạ Ức Chi: "Ức Chi, mấy ngày hôm trước tôi mới biết được, hoá ra cậu cùng A Hàn quen biết từ nhỏ!"



Tạ Ức Chi gật gật đầu, anh chuyển tầm mắt, đi xem Điền Mật ngồi ở trên sô pha, muốn lại đây tới gặp anh, lại không dám tới.



Trong lòng Tạ Ức Chi đau xót, anh biết, chín năm này, anh có lỗi nhất, chính là người nhà mình!



Tạ Ức Chi quay đầu nhìn Lăng Vu Đề, ý bảo cô đẩy anh đi về phía trước.



Lăng Vu Đề hiểu ý, đẩy Tạ Ức Chi đi đến chỗ Điền Mật.



Điền Mật từ trên sô pha đứng lên, bà mỉm cười như cũ, mà khi bà nghe được Tạ Ức Chi nhẹ nhàng gọi bà một tiếng "mẹ".



Nước mắt Điền Mật rốt cuộc nhịn không được, bà cũng bất chấp có người ngoài ở đây, cúi người ôm Tạ Ức Chi, vừa khóc vừa cười!



"Ức Chi, con của ta......" Điền Mật kích động có chút nói không nên lời, chỉ là gắt gao ôm Tạ Ức Chi.



Aya: Vô cùng ngứa mắt~ ghét quá đi