Công Lược Nam Phụ

Chương 56 : Độc thoại của Tạ Ức Chi (01)

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Edit: Aya Shinta



Tôi tên Tạ Ức Chi, từ nhỏ, tôi được người nhà yêu thương che chở mà lớn lên.



Tôi cũng coi như ở trường quân đội mà lớn lên, mỗi khi đến kỳ nghỉ, tôi liền bị cha mang đến trường quân đội rèn luyện.



Cha từng nói, chờ tôi tốt nghiệp cao trung, liền tiến vào trường quân đội học tập.



Tôi cũng từng cho rằng, tương lai, sẽ đi tiếp con đường quân sự mà cha, ông nội đã đi.



Tôi từng cho rằng, tôi sẽ trở thành một người quân nhân được mọi người tôn trọng cùng kính sợ!



Chỉ là tôi từng cho rằng......



Trước mười lăm tuổi, cuộc đời của tôi một đường bình thản, chưa bao giờ gặp qua bất luận trắc trở suy sụp gì.



Tôi kiêu ngạo tự tin, tôi thích cười ái đùa!



Thiếu niên mười lăm tuổi như tôi có hết thảy, tôi, mối tình đầu thích một bạn học cùng lớp.



Cô ấy là một cô gái thật xinh đẹp, thành tích học tập cũng rất tốt, cô ấy tên Thư Nhã.



Vì tiếp cận cô ấy, chúng tôi trở thành bạn bè.



Mỗi ngày, tôi đều sẽ đi tìm cô ấy thảo luận trên vấn đề học tập.



Tôi đánh bóng rổ, cô ấy sẽ ở sân bóng cổ vũ cho tôi.



Cuối tuần, chúng tôi sẽ cùng đi thư viện đọc sách, cùng đi công viên giải trí.



Tôi thích nói giỡn, đến khi tôi rốt cuộc lấy hết can đảm nói với cô ấy: "Tôi thích cậu.".



Cô ấy lại bởi vì chung quanh ầm ỹ mà không có nghe rõ lời thổ lộ mà tôi thật vất vả mới lấy hết can đảm nói ra được: "A? Cậu thích ai?"



Tôi cười: "Tôi nói, tôi thích nam hài tử."



Nhìn biểu tình kinh ngạc của Thư Nhã, tôi muốn nói kỳ thật lời vừa nãy chỉ là nói giỡn mà thôi, lại bị bạn học đánh gãy tôi giải thích.



Cứ như vậy, Thư Nhã tin là thật, từ đây coi tôi trở thành "khuê mật".
Tỉnh lại, tôi cho rằng, những chuyện phát sinh ở nhà xưởng hết thảy đều chỉ là một hồi ác mộng.



Chỉ là nhìn thấy hai chân thiếu nửa đoạn, tôi thống khổ ý thức được, hết thảy đều là chân thật.



Nhìn nước mắt của người nhà, ánh mắt đau lòng tiếc hận. Đặc biệt là mẹ tôi tê tâm liệt phế khóc thút thít, em gái nức nở, tôi muốn thoát đi.



Từ kia về sau, tôi bắt đầu tránh ở trong phòng của mình.



Từ nhỏ tôi yêu thích vé tranh, họa sĩ, đó là tâm nguyện thứ hai, trừ bỏ làm quân nhân.



Tôi bắt đầu mỗi ngày đều vẽ tranh, trừ bỏ ăn cơm ngủ, ta vẫn luôn vẽ, ta không muốn làm cho mình dừng lại, không muốn nghĩ ngợi về thứ khác.



Mẹ tìm bác sĩ tâm lý cho tôi, ta không muốn trị liệu, bởi vì bác sĩ tâm lý thì tôi cũng không muốn thấy.



Bởi vì tôi không muốn rời phòng, cuộc sống hàng ngày phải dưới sự đánh giá của người khác.



Mẹ tôi tốn thời gian rất lâu mới thuyết phục tôi để hộ công tiến vào.



Sau khi xảy ra chuyện, tính tôi liền bắt đầu trở nên táo bạo, tôi lấy bạo lực, lửa giận để che dấu sự yếu ớt.



Hơi không hài lòng một chút, tôi liền dùng đồ trong tay ném người, mặc kệ trong tay mình là cái gì.



Vì thế, không biết tôi đã đánh bao nhiêu vị hộ công.



Tôi cho rằng, cuộc đời của tôi cũng chỉ ở trong phòng sống uổng, sống phí.



Thẳng đến khi, trong cuộc đời tôi có một bước ngoặt khác xuất hiện.



Đó là một buổi sáng sớm, cửa phòng như thường lệ bị gõ ba tiếng.



Tôi không để ý đến, tiếp tục vẽ tranh.



Đến khi ngoài cửa có người mở cửa tiến vào, tiếng bước chân nghe bất đồng với Tề tẩu.



Tôi nghĩ, hẳn lại là hộ công mới mà mẹ tôi mời tới đi.



Aya: Phát hiện thế giới sau có một chương dài bất thường, gấp đôi chương khác (bình thường là 1500 chữ). Cho dù mình đã edit những chương dài gần 6000 chữ, nhưng thấy số chữ kia thì ngán quá đi~~~